HỮU PHỈ - Trang 1210

Đây quá nửa là chuyện nội bộ người Nam, có kẻ muốn diệt trừ tiểu

Khang vương vướng víu này, còn muốn tiện thể đổ chậu phân ấy lên đầu
ông ta.

Đầu óc Sở Thiên Quyền xoay chuyển, nhìn khuôn mặt chưa trưởng

thành hết của Triệu Minh Sâm, ông ta cười thành cái gáo to da trắng:

– Ái chà, bái kiến Khang vương điện hạ, đã lâu không gặp nhỉ? Đúng

là đời người luôn sẽ gặp nhau mà.

Triệu Minh Sâm tâm loạn như ma nhưng vẫn thẳng eo, gắng thể hiện

tôn nghiêm hoàng tộc Triệu thị, cất bước tiến lên tách khỏi thị vệ, lạnh lùng
nói với Sở Thiên Quyền:

– Ba năm trước, Nam Bắc vạch ra biên giới trị vì, ước định không xâm

phạm lẫn nhau, nhưng nay Sở công công lại ngang nhiên vào Vĩnh Châu,
cướp đoạt của cải và giết bách tính ta, ông muốn khai chiến sao?

Sở Thiên Quyền cười hòa nhã:

– Đâu có, Khang vương điện hạ quá lời, hơn hai mươi năm trước, Cửu

Châu vẫn là một nhà, nguyên quán tiểu nhân ở Vĩnh Châu, được thánh
thượng thương cảm, cho phép ta về nam thăm nhà, vừa vặn đi ngang qua
thấy nơi này náo nhiệt nên tới xem thôi. Nếu sớm biết sẽ liên lụy ra nhiều
ân oán tình thù của chư vị anh hùng thì, khì khì, dù là núi vàng ta cũng
không chịu tới đâu.

Thứ Triệu Minh Sâm không thiếu nhất chính là khôn vặt, cậu rất có

bản lĩnh nghe lời đoán ý, nhìn mặt đoán lòng, lập tức hiểu được qua những
lời mồm mép trơn tru của Sở Thiên Quyền, rằng trong lòng lão thái giám
này rất rõ ràng chuyện có kẻ mượn đao Bắc Đẩu giết người.

Tâm tư thiếu niên nháy mắt trở nên linh hoạt, đầu óc Triệu Minh Sâm

xoay chuyển, thử thăm dò nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.