HỮU PHỈ - Trang 1283

Hồi lâu, Ngô Sở Sở mới khép lại áo ngoài, nhỏ giọng nói:

– Hình như ta hơi lạnh.

Lý Nghiên:

– Muội cũng… đợi đã, ai mở cửa thế?

Lý Thịnh đưa tay đè song kiếm bên hông.

Cửa gỗ khách điếm nhỏ “két” mở ra, vừa vặn thông gió với sau bếp,

tiếng nhỏ giọng trò chuyện ban nãy trong đại sảnh chợt im bặt, tiếng vang
nhỏ “cốp” vô cùng chói tai. Là tiếng hạt châu trên rèm cửa gõ vào mặt nạ
sắt.

Lòng Lý Thịnh căng thẳng, thầm nghĩ: “Các cụ nói cấm có sai, ngày

không thể nói người, đêm không thể nói quỷ.”

Ân Bái xuất hiện ở cửa như ác mộng, thong thả đưa tay gom màn cửa

lại thành bó, nhẹ nhàng phất qua một bên, chắp tay bước vào khách điếm,
ánh mắt lướt qua xung quanh, thở dài vô cùng hư nhược:

– Nhìn xem, đúng là duyên số.

Gương mặt lộ bên ngoài mặt nạ của Ân Bái đỏ hơn ban nãy, giống như

bôi một lớp son kém chất lượng vậy, má và môi đều đỏ đến yêu dị, nhưng
cổ và tay lại trắng đến tái xanh, chỉ đơn thuần nhìn diện mạo này đã đủ để
đưa lên mộ đốt tiền cúng rồi.

Không biết là ai không cẩn thận lỡ tay làm đổ ly, tiếng ly vỡ vô cùng

nổi bật, Ân Bái xoay mặt nhìn Ngô Sở Sở, Dương Cẩn chậm rãi đẩy Đoạn
Nhạn đao ra một chút.

Ân Bái hỏi Ngô Sở Sở:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.