HỮU PHỈ - Trang 1282

Lý Thịnh suy nghĩ, nói:

– Đạo võ học, có rèn luyện suốt mấy chục năm như một mà ra, nhưng

cũng có không ít cao thủ khác người. Song, bất luận bỏ ra gì đều phải trả
giá, muốn leo lên đỉnh núi ắt có hiểm trở của đường lên đỉnh núi, mọi
người chỉ thấy hắn ta một bước lên trời, nhưng cái giá mà hắn ta phải trả
sau lưng cũng cực lớn, so ra thì phí thời gian và công sức là ổn thỏa nhất,
không cần chê trách… Có điều ta không hiểu, hắn ta hút khô người như thế
nào?

Ngô Sở Sở và Lý Nghiên đều không thấy tận mắt, Lý Thịnh cách hơi

xa, chỉ có Dương Cẩn hơi do dự nói:

– Ta có thấy chút chút.

Ba người sáu con mắt đều đổ dồn vào y.

Dương Cẩn bình thường không câu nệ tiểu tiết, tay áo luôn xắn hơi

cao hơn cổ tay một chút, lộ một đoạn nhỏ cánh tay, nói đến đây, cánh tay y
nổi lên một lớp da gà.

– Ta không chắc chắn mình có nhìn lầm hay không…

Dương Cẩn ngập ngừng nói:

– Nhưng trước khi cái xác khô kia chết, trên người hình như có thứ gì

đó chuyển động, chính là dưới da hình như có vật sống nào đó, không biết
là vật gì, đúng lúc nó bò lên mặt nên ta thấy.

Y giống như sợ mình nói không rõ ràng nên thấm tí nước vẽ một con

rắn lên bàn:

– Lớn cỡ chừng này, hình dáng như vầy.

Dương Cẩn thành công truyền nhiễm việc nổi da gà cho người khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.