HỮU PHỈ - Trang 1294

Nói rồi, hắn ta liền thúc mấy con cổ trùng trên người, nhưng mấy con

quái trùng đó dường như đều mất uy phong, bất kể thúc ép thế nào chúng
cũng chỉ trù trừ quanh ống quần Ân Bái, sống chết không chịu chui về phía
Chu Phỉ.

Chu Phỉ chẳng qua chỉ là một cô nương trẻ tuổi, ngạnh công đương

nhiên kém xa đám Đinh Khôi, Phùng Phi Hoa, điều này trong lòng Ân Bái
hiểu rõ, nhưng thứ gọi là “sợ hãi” xưa nay luôn không biết đâu mà lần,
chẳng hạn như trẻ con sợ tối sợ sấm, căn bản không hề có căn cứ, không
thể khắc phục bằng lý trí.

Có lẽ thái độ Chu Phỉ quá điềm tĩnh, Phá Tuyết đao trong tay quá khó

lường, cũng có lẽ cảnh Chu Phỉ gác trường đao lên cổ Ân Bái, đơn thương
độc mã đối diện với Thanh Long chúa trong mật đạo Hành Sơn đã để lại
dấu ấn quá sâu trong lòng Ân Bái.

Dù sao, lúc này thấy cổ trùng đầy đất không chịu nghe theo sai khiến,

trong lòng Ân Bái vốn dĩ không sợ cũng thật sự mơ hồ sinh ra sợ hãi.

Màu máu trên mặt lan vào trong mắt, tròng trắng mắt hiện đầy tơ máu.

Sau đó, Ân Bái chợt vung tay, hơn mười con quái trùng chợt xông về

phía sau hắn ta, vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, tất cả mọi người nơi cửa
– kể cả đám tùy tùng mới theo Ân Bái đều phản ứng không kịp, bị cổ trùng
không phân biệt địch ta hút sạch sành sanh.

Ân Bái không tiếc tính mạng người ngoài cũng đành, nhưng ngay cả

tùy tùng của mình cũng không mảy may để ý, xem họ như rác rưởi có thể
vứt bất cứ lúc nào, không thèm nhìn những thi thể để lại, cả người như biến
thành một bóng xanh lao ra ngoài, thoắt cái đã không còn bóng dáng.

Mùi máu nồng nặc trong khách điếm hun khiến người ta tởm lợm từng

cơn, hồi lâu không ai lên tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.