HỮU PHỈ - Trang 1304

Người xa cách đã lâu, vừa gặp lại, ký ức luôn bị hồn vía bỏ xa một

đoạn, không khỏi cảm thấy xa lạ nhau, cần để ký ức năm xưa từ từ đuổi kịp
mới có thể tìm về cảm giác cũ.

Nhưng hơn 4 năm, hơn ngàn ngày đêm, Chu Phỉ cảm thấy Chu Dĩ

Đường dường như chỉ là xuống núi đi chợ một chuyến mà thôi, tiện tay
đem về ít món đồ chơi nhỏ cho nàng chơi, tóc mai nhuốm màu sương
chẳng qua chỉ là dọc đường gặp tuyết rơi nên dính phải, phẩy một cái là rơi
xuống.

Bước chân Chu Dĩ Đường nhẹ đến mức hoàn toàn không giống “Cam

Đường tiên sinh” đi tới lều hành quân giản dị của ông, lấy trên đầu giường
ngăn nắp ra một chiếc hộp dài hơn ba thước.

Ông xắn tay áo, hơi vất vả ôm cái hộp dài rất nặng ấy ra:

– Mau xem xem.

Chu Phỉ vội bước lên đón lấy, đặt trên bàn nhỏ bên cạnh.

Trong hộp là một thanh trường đao, thân đao nhỏ dài xinh đẹp, chiều

dài xấp xỉ Vọng Xuân Sơn, ngắn hơn thanh miêu đao hơi vướng chân
vướng tay kia một chút, vỏ đao làm bằng gỗ chắc hoàn toàn mới, có lẽ
được làm sau này, hai đầu có vỏ sắt và da, toàn thân màu đen nhánh nhưng
không mất vẻ lộng lẫy, thoạt nhìn không đẹp nhưng tuyệt đối không giản
dị.

Nếu nói Vọng Xuân Sơn nội liễm như quân tử trong nhà tranh thì đao

này lại hoa lệ như vương hầu trên lưng ngựa, từ đầu đến cuối không có chỗ
nào để chê, vứt nó vào núi đao cũng có thể khiến người ta vừa liếc mắt là
nhận ra, từ chuôi dài cho tới mũi đao hơi móc ngược đều mang vẻ kiêu
ngạo xuất chúng, nhìn lâu khiến người ta sinh lòng kính nể, không nỡ kéo
ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.