HỮU PHỈ - Trang 1382

Chu Phỉ quanh quẩn trong sơn động như lò lửa một lát, lúc trở ra, sự

do dự và uể oải khi đến bất giác đều không còn nữa.

Trần Tuấn Phu không ngẩng đầu lên, nói:

– Đi à?

– Dạ.

Chu Phỉ gật đầu với ông:

– Tết trùng dương phải về nhà, Tào Trọng Côn vừa chết, cha con đại

khái lại bắt đầu bận rộn rồi. Về con lại đi khắp nơi tìm xem, nghĩ cách kiếm
thêm một cái gan mãng xà nữa.

– Không cần gấp, có một chút đó là đủ đốt tới mấy năm rồi.

Trần Tuấn Phu nói, đưa tay ném một thứ gì đó sáng loáng cho nàng:

– Cầm đi.

Chu Phỉ quơ tay tiếp được, thấy nó là một chiếc nhuyễn giáp bó sát

người, kích thước nhỏ nhắn, cảm giác nhẹ như không:

– Mộ Vân sa?

Trần Tuấn Phu cười nói:

– Mộ Vân sa là thứ đồ nát gì chứ, nhưng đây cũng không phải vật gì

quan trọng, ta đan lưới đánh cá còn thừa thẹo một chút, làm vật gì người
khác cũng mặc không vừa, chỉ đủ cho con dùng. Lão phu đặt cho nó cái tên
“Thải Hà”, thế nào?

Chu Phỉ:

– …

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.