HỮU PHỈ - Trang 142

khẩu thiền”, lão nhân gia ông ấy không biết xấu hổ ăn cắp cái tên, tự gọi
phương pháp luyện công cổ quái của mình là “bế nhãn thiền”.

Ngư lão lắm chuyện như lông trâu, chê nàng ồn, chê nàng ngốc, chê

nàng lôi thôi, chê nàng dùng đồ xong không để lại chỗ cũ, còn không chịu
cho nàng múa đao múa thương giữa sông, nói là sợ bị nàng làm cho ngốc,
nhìn nhiều hạng xoàng xĩnh cỡ nàng sẽ dễ dàng làm tổn thương suy nghĩ
của ông…

Cho nên mỗi khi Chu Phỉ gặp khó khăn, bị dây trận vây giữa lòng

sông, Ngư lão liền bảo nàng ngồi một bên nhắm mắt suy nghĩ, ở trong đầu
miêu tả lặp đi lặp lại nhiều lần từng chiêu từng thức.

Nhưng công phu là luyện từng chiêu từng thức mà ra, chưa nghe nói

công phu nào nghĩ từng chiêu từng thức mà ra, Chu Phỉ từng thương lượng
với ông, từng nói lý lẽ cũng từng giậm chân dỗi hờn nhưng đều bị ông mặc
kệ.

Ngư lão thiếu đạo đức tới cực hạn, lần nào tới giờ cơm cũng cầm theo

hai đùi gà, vừa bẹp bẹp há mồm ngoạm vừa cãi nhau với Chu Phỉ bụng đói
cồn cào bên kia mặt nước.

Dần dà, Chu Phỉ cũng bó tay hết cách, đành phải bài trừ tạp niệm ra

sức nghĩ. Dần dần nàng phát hiện một người khi từ trong ra ngoài không bị
phiền nhiễu, tâm không tạp niệm sẽ tiến vào một cảnh giới vô cùng huyền
diệu, thực sự có thể hợp nhất suy nghĩ và hành động, đôi lúc nhập định,
nàng cũng không phân biệt rõ là mình đang luyện công hay đang suy nghĩ.
Dùng bế nhãn thiền để tu chỉnh chiêu thức thì lúc ra tay cũng có thể đánh
rất tự nhiên, không hề kém hơn tự mình luyện tập.

Lúc mới bắt đầu, Chu Phỉ chỉ có thể tĩnh tâm tiến vào trạng thái đó ở

lòng sông Tẩy Mặc xung quanh không một bóng người quấy rối, nhưng từ
từ quen dần, nàng đã có thể tiến vào trạng thái bế nhãn thiền bất cứ lúc nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.