HỮU PHỈ - Trang 144

- Ngươi quá không lễ độ rồi đấy!

Hán tử kia lớn tiếng nói:

- Sao ta biết các ngươi có phải là bọn tặc nhân vào nhà cướp của kia

không?

Nhóm Đặng Chân tuy là người giang hồ nhưng phái Tiêu Tương là

kiếm phái, đặc sản là trúc và mỹ nam, dù bất đắc dĩ ở ẩn nơi Thục Trung
cũng không làm mất đi vẻ phong nhã của chính mình, nhìn kiểu nào cũng
giống một đám thiếu gia công tử, không ngờ có một ngày lại bị người khác
cho là tặc nhân vào nhà cướp của, Đặng Chân quả thực sắp giận quá hóa
cười, nghi ngờ đám điêu dân này có phải chuyên đi lừa người hay không.

Lý Thịnh hơi nhíu mày như có điều suy nghĩ, đánh giá cái thôn rách

nát phía trước.

Chu Phỉ quay đầu nhìn Vương lão phu nhân, thấy bà vuốt nhẹ cây gậy

nhỏ giọng nói:

- Nơi này cách Nhạc Dương chẳng qua chỉ một ngày đường, Hoắc gia

bảo ở gần đây, sao lại có trộm cướp hoành hành? A Phỉ, con dìu ta xuống
xem thử.

Mấy thôn dân thấy nhóm người trước mặt đột nhiên cung kính tách ra

hai bên, phía sau có một tiểu cô nương dìu một lão phu nhân bước ra, cô
nương ấy vừa sạch sẽ vừa thanh tú như một viên tuyết, khiến người khác
thấy vô cùng tự ti mặc cảm, ánh mắt nàng quét qua, người phụ nữ giơ băng
ghế tức thì ngượng ngùng đặt cái ghế gãy chân xuống.

Lão phu nhân khoảng bảy mươi tuổi, mặt mũi hiền từ khiến người ta

muốn quỳ gối trước mặt bà khóc lóc kêu oan, bà đi một bước dừng một
bước đến trước mặt mấy thôn dân kia, dường như hơi thở gấp, hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.