HỮU PHỈ - Trang 146

Lý chính nhìn thi thể trên đất, vốn muốn khuyên giải bà lão ấy đôi câu

nhưng trong lòng cũng biết bà ấy đã không còn hi vọng gì để sống nữa, có
nói gì cũng là thừa, bèn nuốt lại những lời định nói rồi nói với Đặng Chân
bên cạnh:

- Vợ cậu ấy do ta làm chủ hôn, thành thân không quá nửa năm thì lọt

vào mắt xanh của tặc nhân, thế là chúng muốn cướp, cậu ấy… Ôi! Vị lão
phu nhân này, chúng tôi làm trễ nãi hành trình của chư vị, bây giờ trời đã
tối, lên phía trước cũng chưa chắc có chỗ dừng chân, không bằng cứ nghỉ
tạm ở chỗ chúng tôi một ngày, ngày mai lại khởi hành, chạng vạng là có thể
vào thành Nhạc Dương rồi.

Vương lão phu nhân không ý kiến gì, bảo đệ tử cho họ tiền ăn ở, lý

chính nhận lấy, miệng nói rất nhiều là không tiện nhận nhưng tay lại không
nỡ buông ra, người trong thôn thực sự quá nghèo, chết rồi ngay cả cỗ quan
tài mỏng cũng không mua nổi, ông đâu còn sức để nói gì về chí khí?

Lý chính là một hán tử cao lớn thô kệch, tự mình cũng hiểu người

nghèo không có tư cách để chí khí, không khỏi xấu hổ bi quan, đứng nơi đó
rơi nước mắt.

Đám người Chu Phỉ tối đó ở lại trong thôn, ăn qua loa một chút rồi các

đệ tử tụ tập trong phòng Vương lão phu nhân.

Đặng Chân đại sư huynh nói:

- Sư nương, con thấy việc này hơi lạ, người có thấy thi thể thanh niên

kia không? Đầu người ta có xương chứ đâu phải quả dưa, không dễ nát như
vậy, sức người bình thường không thể đập cậu ta thành như thế, chắc chắn
phải là người luyện võ, vả lại không phải là người luyện võ thông thường.
Thật sự có một nhóm ác nhân võ nghệ cao cường bên giường như vậy mà
Hoắc gia bảo tại sao mặc kệ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.