HỮU PHỈ - Trang 143

Trong đầu nàng đang là cuồng phong bạo tuyết, đột nhiên, bên ngoài

vang lên tiếng chó sủa dữ dội, phu xe kêu một tiếng “hu” dài, xe ngựa
ngừng lại.

Chu Phỉ bỗng mở mắt ra, chân mày như đao sắc lóe lên ánh đao rồi

tức khắc hòa vào vầng trán. Tiếp đó, nàng phục hồi lại tinh thần, đưa tay
vén màn xe lên một chút, thấy phía trước có một sợi dây cản ngựa chắn
đường.

Người dẫn đường là đại sư huynh phái Tiêu Tương – Đặng Chân,

thuật cưỡi ngựa cao siêu… đương nhiên, không cao siêu cũng không sao,
dây cản ngựa này vô cùng thô ráp, một sợi dây thừng thô giăng cao khoảng
hai thước giữa không trung không gì che chắn, trông như một trò đùa, kẻ có
thể bị trò đùa này làm vướng chân chắc chắn là kẻ mù.

Đặng sư huynh kéo dây cương, còn chưa kịp xuống ngựa kiểm tra thì

hai bên ven đường có bốn năm con chó săn lớn gầy trơ xương lao ra,
giương đôi mắt lồi sủa về phía họ, tiếp đó, phía sau chúng có mấy thôn dân
xuất hiện, đa phần là nam tử cường tráng và hai phụ nữ khỏe khoắn xách
dao phay gậy gộc và giơ một băng ghế dài, ánh mắt đầy thù hận trừng đám
người bọn họ.

Hai bên mắt to mắt nhỏ trừng nhau chốc lát, Đặng Chân phục hồi lại

tinh thần, xuống ngựa chắp tay, nói:

- Chúng tôi bảo vệ lão phu nhân trong nhà về quê, đi qua đất của chư

vị, không biết đã phạm vào điều kiêng kỵ chi?

Hán tử dẫn đầu nhìn thanh kiếm đeo bên hông Đặng Chân, ngữ khí

gây sự hỏi:

- Lão phu nhân? Lão phu nhân già cỡ nào? Gọi ra đây xem xem!

Đặng Chân cau mày nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.