HỮU PHỈ - Trang 1451

Ân Bái nhất thời ngây dại, hắn ta vốn tưởng mình đã thiên hạ vô song,

không ngờ lại có người dùng thanh đao chưa lớn bằng lòng bàn tay làm bị
thương được hắn ta.

– Ta mặc kệ Niết Bàn cổ của ngươi từ đâu mà có, cũng không muốn

tìm ngươi báo thù cho ai, càng không biết ngươi và Tề môn có ân oán gì,
hôm nay ta không truy cứu tiền căn hậu quả, cũng không bàn thiện ác âm
dương.

Chu Phỉ quét mắt qua gương mặt gần như bị hủy dung của Ân Bái,

bàng quan nói:

– Chỉ cần ngươi thu hồi tất cả dược nhân và cổ trùng ở Liễu gia trang,

dù bây giờ ngươi muốn mang con sâu tổ tông kia đi, ta cũng không cản.

Một tay Ân Bái cào vào vai mình, ngón tay gầy đét chọc vào vết

thương, máu biến màu đen tuôn ào ạt, cổ mẫu ban nãy suýt bị chém thành
hai nửa yên tĩnh ngắn ngủi, lẳng lặng nằm hút ăn lớp máu tươi của hắn ta.

Mắt Ân Bái hơi đục, tơ máu như nổi lên thành mạng lớn chi chít, mắc

lại những sướng vui đau khổ bên trong, sau đó hắn ta há miệng to, bật cười
ha hả như điên như dại.

Ân Bái nói:

– Ta không làm đấy. Nói thật cho ngươi biết, dù ta chết thì dược nhân

của ta vẫn tràn trề sức sống, đủ giết sạch bọn danh môn chính phái đại
nghĩa hào hùng kia. Ngươi làm gì được ta? Chu Phỉ, những kẻ các ngươi vì
dân vì nước, ra vẻ đạo mạo, danh lợi đều có, nói ai đáng chết thì kẻ đó đáng
chết, đúng không? Các ngươi thật uy phong, thật lợi hại… ta muốn xem các
ngươi có thể lợi hại đến khi nào!

Chu Phỉ cau mày:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.