HỮU PHỈ - Trang 1452

– Hại người không lợi mình có ích gì với ngươi, có bệnh à?

Nụ cười của Ân Bái như cái cửa, mở ra là nước lũ cuộn trào, khép lại

là biến mất không còn một mống, ban nãy hắn ta còn cười ló răng mà liền
sau đó, da mặt lập tức căng như mặt trống.

Hắn ta khôi phục biểu cảm lạnh tanh, nhìn chằm chằm Chu Phỉ, nhẹ

nhàng nói:

– Võ lâm Trung Nguyên từ xưa đã không dung được những kẻ tài

năng xuất chúng, là các ngươi xem ta là dị tộc trước. Được thôi, ta phát
điên phát rồ, ta muốn người người đều sợ ta như rắn rết, người người thấy
ta đều hoảng hốt bỏ chạy! Sơn Xuyên kiếm tính là gì? Ông ấy chết rồi, các
ngươi đều đem ông ấy lên bàn thờ tôn làm thánh nhân, chứ nếu ông ấy còn
sống thì chưa chắc được vinh quang gì đâu. Trước đây ta cho rằng cha ta
chết dưới tay Trịnh La Sinh, sau đó lại cảm thấy Kỷ Vân Trầm mới là thủ
phạm, nhưng những kẻ này đều chết mà ta không mảy may vui sướng.
Ngươi đoán xem, mãi đến gần đây ta mới hiểu, hóa ra Ân thị bị chôn vùi
bởi “chính đạo” và “đại nghĩa”, xấu hổ biết mấy, buồn cười biết mấy?

Xung Tiêu Tử quát:

– Chu cô nương, đừng nghe người này đổi trắng thay đen! Bắt lấy cổ

mẫu!

Chu Phỉ liếc mắt qua, thấy võ công Xung Tiêu Tử còn cao hơn nàng

tưởng tượng, lão đạo sĩ tuy lúc này rất chật vật nhưng vẫn nhờ khinh công
như ma quỷ và ám khí tầng tầng lớp lớp trong tay mà qua lại như con thoi
giữa đám dược nhân đông đúc.

Chu Phỉ biết lời Ân Bái nói như đánh rắm nhưng nàng không quá tin

Xung Tiêu Tử, nên dứt khoát xem lời cả hai người họ như gió thoảng qua
tai, chỉ tập trung vào chuyện trước mắt, nói với Ân Bái:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.