HỮU PHỈ - Trang 1472

sau đó xoay đầu hỏi Chu Phỉ như rất thân quen:

– Ân Bái vẫn chạy rồi sao? Phong Vô Ngôn là do cô giết?

Chu Phỉ há miệng, nhưng sau khi bị thương, cổ nàng hơi sưng, nhất

thời không phát ra được tiếng nào.

Mộc Tiểu Kiều “chậc” một tiếng, rút Toái Già sau lưng Phong Vô

Ngôn ra, lấy một mảnh lụa nhỏ lau khô vết máu trên thân đao và chuôi đao.

– “Toái… Già”.

Mộc Tiểu Kiều đọc chữ khắc trên đao, nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát,

nói:

– Nghe quen quen, của cô à?

Với trình độ Phá Tuyết đao của Chu Phỉ hiện nay, vốn không cần sợ

Mộc Tiểu Kiều, nhưng bây giờ nàng đang trọng thương, đao lại nằm trong
tay người khác… thì khó nói lắm.

Ai ngờ sau đó Mộc Tiểu Kiều vung tay quẳng Toái Già cho nàng.

Chu Phỉ quơ tay đón được, không khỏi thở phào, chỉ khi nắm chặt

chuôi đao, nàng mới có cảm giác chân thật hai chân tiếp đất. Nàng ngờ vực
quan sát vị đại ma đầu tiền nhiệm trước mắt, không biết hắn muốn gì.

– Cô không cần căng thẳng vậy đâu.

Mộc Tiểu Kiều vừa dùng mũi chân lật thi thể Phong Vô Ngôn qua cẩn

thận xem xét, vừa nói với Chu Phỉ mà không hề ngẩng đầu:

– Ta không giết nữ nhân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.