HỮU PHỈ - Trang 151

việc này phải ghi lại công lao cho thôn các cô, về sau có thể lại lừa thêm
vài đám dê béo qua đường không có mắt đến đây cho bọn ta ăn thịt, các cô
cũng sẽ được húp tí canh!

Nương tử lý chính nghe mấy câu nói của hắn vu hại thôn dân thành

đồng đảng ác bá với chúng, tức thì giận dữ, chống nạnh vào eo, xuất ra
tuyệt kỹ mắng té tát tới tấp… Với tu vi non nớt của Chu Phỉ, miễn cưỡng
có thể nghe hiểu mang máng gần một nửa.

Bọn cướp che mặt sao có thể để bà láo xược như vậy, một tên trong đó

cầm đao định tiến lên, vào lúc này, một con chó vàng lớn bất ngờ từ trên
tường lao xuống, bổ vào cổ họng gã, không biết nó ẩn nấp ở đây từ lúc nào,
vừa tung người vừa bổ xuống, có thể nói là vua của loài chó.

Gã bịt mặt kia phản ứng rất nhanh, chớp mắt chân trượt đi, người đã ở

ngoài hai thước. Con chó lớn kia vồ hụt, bị gã dùng một cước quét ra ngoài.

Thôn nghèo thì vua chó cũng phải theo đó mà ngày ba bữa húp cháo

rau dại, một con chó to uy phong lại gầy trơ xương, nó hét lên văng ra
ngoài, một gã bịt mặt khác bàn tay lóe lên ánh sáng lạnh, rút ra một thanh
kiếm muốn chém đầu con chó kia ngay tại chỗ.

Chu Phỉ vớ lấy cái bát vỡ trong phòng ném ra ngoài, vết nứt của bát

vỡ đụng ngang trường kiếm của gã bịt mặt, trường kiếm run mạnh, lập tức
lệch đi, bát vỡ kêu “coong” rơi xuống, lắc lư trên đất mấy cái, thế mà vẫn
chưa vỡ tan tành.

Lập tức, nàng vươn người lấy trường đao giấu trong bọc bên gối, cất

bước ra khỏi phòng:

- Ban đêm cướp bóc còn che mặt, làm như các ngươi rất cần mặt mũi

vậy, cởi quần đánh rắm à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.