HỮU PHỈ - Trang 1536

có, có lẽ cũng tìm được, tôi tôi tôi tôi…

Lý Thịnh giơ tay bắn nửa viên thuốc vào miệng thám báo.

Thám báo thình lình nuốt xuống, nghẹn mở to mắt.

Lý Thịnh lộ ra nửa thân xác chết Niết Bàn cổ mẫu mang theo người

cho thám báo xem, cười nói:

– Cho ngươi ăn một con Niết Bàn cổ, ngoan ngoãn dẫn đường đi.

Thám báo chim ngói không rõ mấy kẻ giang hồ này dùng chiêu trò ma

quỷ gì, sợ vỡ mật, đành gian nan dẫn đường. Lý Thịnh chỉ giải huyệt hoàn
khiêu trên đùi gã, lấy dây thừng dài trói dắt gã như dắt chó, để nửa thân
trên của gã cứng nhắc đi về trước. Lý Thịnh nói nhỏ với Chu Phỉ:

– Huynh biết muội muốn tìm cấm địa Tề môn, nhưng nếu điều hắn nói

là thật thì e mấy người chúng ta không dễ tùy tiện xông vào. Trước tiên
phải xem thế nào đã rồi về báo cho cha muội biết.

Chu Phỉ gật đầu.

Lý Thịnh lại nhìn đứa trẻ mà Ngô Sở Sở bế, đứa trẻ kia thoạt trông chỉ

mới 2-3 tuổi nhưng nhìn kỹ thì e là nó lớn hơn vài tuổi, do cuộc sống thời
loạn lạc khó khăn, ăn không đủ no mặc không đủ ấm nên mới vô cùng gầy
yếu. Hẳn nó cũng biết ai muốn giết nó ai muốn cứu nó nên ngoan ngoãn vùi
vào lòng Ngô Sở Sở, cực kỳ yên tĩnh, không kêu tiếng nào.

Thám báo chim ngói dẫn họ đi trong vùng sơn thủy hết hai giờ, từ

giữa trưa tới lúc mặt trời ngả về tây, dù là người luyện võ nhưng nhìn bốn
bề cứ nước rồi núi rồi núi rồi nước lặp đi lặp lại mãi cũng sinh ra mệt mỏi.
Tuy Chu Phỉ đã sửa cái tật năm xưa ra ngoài không phân biệt phương
hướng từ lâu, nhưng hình như cảm giác phương hướng bẩm sinh đã hơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.