HỮU PHỈ - Trang 1552

– Là lưu dân à? Nhiều người như vậy mà không giết cũng không thả,

nhốt họ lại làm gì? Nuôi hả?

Lý Thịnh nhẹ nhàng giải thích:

– Ta đoán lúc Cự Môn và Phá Quân của Bắc Đẩu mới đến đây, chắc

chắn đã nhìn ra được bí mật của sơn cốc này là do con người làm ra, lúc
chưa rõ tình huống thì trong lòng chưa chắc chắn liệu sơn cốc này có mật
đạo khác không. Nơi đây nhiều lưu dân như vậy, nếu tùy tiện hạ sát thủ, lỡ
lưu dân biết lối mật đạo khác ra vào, để vài con cá lọt lưới chạy thoát thì họ
sẽ không diễn nổi vở tuồng này nữa.

Ngô Sở Sở lập tức hiểu ý hắn, bừng tỉnh:

– Cho nên không thể giết mà phải tạm ổn định mấy lưu dân này.

– Không sai, chẳng hạn như mới đầu đám Bắc quân có thể ban phát cả

ân uy, một mặt nói lưu dân xuôi nam là phản quốc, đáng tội tru di cửu tộc,
sau đó lại bắt một kẻ cầm đầu trong đám ra giết một để răn trăm, giết xong
tiện thể đẩy hết tội danh lên đầu người chết, rồi an ủi vỗ về đám lưu dân
hoảng hốt lo sợ kia, tuyên bố họ bị kẻ gian mê hoặc, nếu thành tâm hối cải
thì có thể thoát tội.

Lý Thịnh hơi suy tư một lúc rồi nói tiếp:

– Nếu là ta, ta sẽ vờ phái người soạn sổ sách nhập tịch cho họ lần nữa,

nói với họ rằng hiện nay dân số phương bắc đang giảm mạnh, triều đình dự
định đo đạc lại, phân chia ruộng đất hoang, người có tên trong sổ sách sau
này về có thể được phân cho ruộng nhất đẳng, cứ thế, lưu dân ổn định,
kiểm kê xong nhân số, lại còn khỏi phải lo có kẻ đục nước béo cò.

Dương Cẩn cúi đầu nhìn, phát hiện mình bị dăm ba câu của Lý Thịnh

nói làm nổi da gà toàn thân, mấy người Trung Nguyên này giết người
không cần đao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.