HỮU PHỈ - Trang 1553

Đe dọa cộng thêm dụ dỗ, đối phó bầy dê mất con đầu đàn là chuẩn

không cần chỉnh.

Đa số lưu dân đều nhát gan, yêu cầu bức thiết cả đời chẳng qua chỉ là

một mảnh đất dung thân, chưa tới mức không sống nổi thì sẽ không tùy tiện
phản kháng hay bỏ trốn, chỉ cần có ăn có uống không bị đánh là có thể bảo
họ ngoan ngoãn đợi ở đây, có lẽ còn có thể thu mua vài kẻ tâm trí không
kiên định để giúp bọn Bắc quân điều tra mật đạo khác.

Chờ Bắc quân hiểu rõ địa hình là có thể xé bỏ vỏ bề ngoài. Tới nước

này, các lưu dân đã mất đi năng lực và dũng khí ban đầu, cơ bản chỉ có thể
mặc người làm thịt, lúc này muốn giết họ diệt khẩu hoặc sai họ làm cu li,
thao túng thế nào cũng được.

Nhưng đáng tiếc, trong một nhóm dù ngàn người như một tới đâu đi

nữa, vẫn luôn có những kẻ khác biệt – mấy người mang đứa trẻ bỏ trốn
chính là người như thế.

Họ chưa chắc có đại trí đại dũng gì, có lẽ là trùng hợp vì nguyên do gì

đó không thể không trốn, còn không cẩn thận trốn thành công.

Bắc quân sắp tập kết xong, lúc này mà để lộ bí mật thì chắc chắn là

công dã tràng, trong thời khắc mấu chốt đấy, Lý Thịnh có thể tưởng tượng
được bọn Cốc Thiên Toàn phẫn nộ cỡ nào, do đó không tiếc phái ra mấy
nhóm nhân mã truy sát các nông phu thôn phụ, nhất định phải đuổi tận giết
tuyệt. Đồng thời, bọn lưu dân được nuôi này đã không còn giá trị, để đề
phòng chuyện tương tự không xảy ra nữa, vừa khéo diệt khẩu họ một lượt.

Trong sơn cốc, ngoài hàng rào sắt, một đội vệ binh đồng loạt cài áo

giáp, xách dao bầu sáng loáng. Nhóm Chu Phỉ cũng không hiểu sao lại tới
đúng lúc như vậy, vừa khéo đụng phải màn “diệt khẩu” này.

Đứa trẻ được Ngô Sở Sở bế lại liều mạng giãy giụa lần nữa, nhưng lần

này Ngô Sở Sở đã có kinh nghiệm, cứ giữ lấy cậu không cho cựa quậy, đứa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.