HỮU PHỈ - Trang 1588

Các lưu dân chạy theo bị dọa sợ vỡ mật, toàn bộ loạn cào cào.

Lý Thịnh bị mưa tên đầy trời ép ra sau một cây cổ thụ, tùy tiện nhặt

một thanh đao trên thi thể quân địch, vừa nỗ lực chống lại tên lạc bốn phía
vừa rống to:

– Chia ra chạy! Tìm nơi trốn, đừng tụ lại với nhau, đừng quay đầu,

đừng quay về sơn động! Không được chạy về sơn động!

Lưu dân ầm ĩ hỗn loạn chạy tứ tung, một bộ phận chạy loạn xạ, nhanh

chóng bị ghim trên mặt đất, một nhóm tương đối thông minh bắt chước Lý
Thịnh, chia nhau trốn tránh trong sơn cốc, chui tới đủ thứ vật có thể ẩn thân
như đá tảng và đại thụ, còn một nhóm nhỏ trong cơn hoảng loạn không
nghe tiếng la của Lý Thịnh, quay đầu chạy về sơn động phía sau hàng rào
sắt.

Lý Thịnh khàn giọng hét:

– Ra ngoài! Mau ra ngoài! Chúng phóng hỏa đấy!

Hắn cảm thấy mình như một gã chăn dê dỏm, cổ họng đã la khàn mà

chẳng ai nghe.

Lý Thịnh chợt trầm mặc, nghe tiếng gió trong sơn cốc, tiếng tên bắn,

tiếng kêu la và tiếng hét thảm, không hiểu sao lại nhớ tới câu của Nghê
Thường phu nhân “vung tay nhất hô thiên hạ ứng”.

Lúc đó sau khi hoảng hốt, hắn còn có chút đắc ý nho nhỏ, giờ nghĩ lại,

thực muốn cười khổ ra tiếng.

Đừng nói “thiên hạ ứng”, ngay cả mấy trăm người này hắn còn không

làm gì được nữa là.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.