HỮU PHỈ - Trang 1595

Trong mấy thập niên, dù tu vi Cốc Thiên Toàn nhiều lần tăng tiến

nhưng sự tham lam và hung ác của tuổi trẻ năm xưa khi bốn đại Bắc Đẩu
vây công Nam đao Lý Chủy lại khó tái hiện, tới nỗi bây giờ khi đối diện
với khuôn mặt hậu bối này, trong lòng ông ta lại mơ hồ dâng lên niềm
hoảng hốt.

Trong màn khói dày đặc, Lý Thịnh tung người nhảy lên ngọn cây cao,

to giọng:

– Các người có muốn sống không?

Một mũi tên lửa ghim vào nhánh cây dưới chân hắn, cành cây vang

tiếng “tanh tách” nhưng hắn không thèm nhìn, tiếng la mang theo nội lực
chấn động khiến đá xung quanh rung nhẹ:

– Các người có phải do cha sinh mẹ dưỡng, có phải là người không?

Nếu là người, vì sao lại để chúng giày xéo tàn sát như súc vật?

Chạc cây kia hoàn toàn gãy, mũi chân Lý Thịnh điểm nhẹ, nhanh nhẹn

đáp xuống đất, thanh đao nhặt được và mũi tên lạc qua khe hở đại thụ chạm
vào nhau, tạo ra “ngọc nát đá tan”, hắn vứt thanh đao gãy ấy đi không chút
tiếc rẻ, cúi người nhặt một thanh trọng kiếm rơi xuống từ người Bắc quân.

Một thiếu niên có dáng dấp lưu dân đột nhiên lao ra khỏi tảng đá ẩn

thân, cầm binh khí từ thi thể, lại lấy cái mũ sắt rơi ra đội lên đầu, mắt đỏ au,
quát to một tiếng đuổi theo Lý Thịnh.

Vô số tên sắt nhúng dầu cuối cùng đã chiến thắng cây cỏ, khói đen chỗ

họ nấp không đè được lửa mạnh nữa, các lưu dân may mắn sống sót không
thể trốn tiếp, đành liều mạng chạy ra ngoài.

Dương Cẩn cắt đuôi tóc bị cháy của mình, xông lên trước mở đường,

lao về phía phụ cận quân trướng hỗn loạn, Đoạn Nhạn đao dày nặng rơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.