HỮU PHỈ - Trang 1593

Đôi tay này của Chu Phỉ, nhìn từ mặt trái thì vẫn là đôi tay mịn màng

mềm mại của tiểu cô nương, nhưng lòng bàn tay đã tạo nên những đường
nét cứng rắn sau nhiều lần sinh kén và mài rách.

Đôi tay này từng cầm thanh đao dỏm mua bằng vài văn tiền, từng cầm

thanh đao nát lượm từ người chết ven đường, từng cầm bội đao Vọng Xuân
Sơn do đại sư đương thời mô phỏng theo đao của Nam đao Lý Chủy, cũng
từng cầm thanh Toái Già ký thác nỗi bi phẫn cuối cùng do Lữ quốc sư để
lại trên nhân thế… suốt một đường, lưỡi đao từng va chạm với vô số truyền
thuyết to nhỏ chốn giang hồ, từng bổ ra một đường máu từ nơi gian nguy
nhất.

Hổ khẩu Chu Phỉ rách ra vết thương nhỏ, nàng lau vết máu lên chuôi

đao không chút để ý, lần đầu tiên trong đời có cảm giác ung dung bình tĩnh
như vậy, tay cầm trường đao, không sợ không thắng bất kỳ đối thủ nào.

Đoàn Cửu Nương năm xưa từng cười lớn nói câu “ta chính là phiền

toái”, sự kiêu ngạo của bà hóa ra chưa từng biến mất theo bà mà nó đã
truyền đi theo Khô Vinh chân khí bạo ngược, chôn sâu trong kinh mạch và
máu thịt của nàng. Lý Cẩn Dung từng nói với nàng “ngoài quỷ thần ra, kẻ
cất bước giữa thế gian đều là phàm nhân”, Chu Phỉ luôn nhớ câu này, đồng
thời thường xuyên dùng nó để tự nỗ lực, nhưng mãi đến thời khắc này, khi
hai tay nàng nắm chắc thanh Toái Già, nàng mới tâm thần lĩnh hội.

Ánh mắt Cốc Thiên Toàn âm trầm lướt qua nửa vỏ đao làm xước vành

tai ông ta, nói:

– Nể mặt cha ngươi là Chu Tồn, nếu bây giờ ngươi bó tay chịu trói,

chúng ta sẽ giữ lại mạng cho ngươi.

Một lọn tóc dài rơi xuống sườn mặt Chu Phỉ, rủ xuống bên quai hàm,

nàng chê vướng víu, bèn dùng trường đao cuốn nhẹ cắt nó xuống, sau đó
như thấy vô cùng buồn cười, nhẹ nhàng cụp mắt cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.