HỮU PHỈ - Trang 1599

– Đệ nói gì?

Thiếu niên lưu dân đó mặt mày xanh xao, tay dài chân dài nhưng cơ

thể lại ốm yếu mảnh khảnh, cứ như nhảy lên một cái là mất hết phân nửa
sức, phải dừng lại nghỉ giữa chừng vậy, vẫn còn bộ dạng con nít.

Lý Thịnh vừa hỏi, cậu liền khóc lên tại chỗ:

– Tỷ tỷ… và những người khác nữa, đều bị chúng bắt nhốt trong lều

lớn ở tây bắc, đệ muốn liều với chúng, nhưng chúng đè đệ lại, bảo đệ đừng
rảnh rỗi gây sự, chúng nói, mấy cái bánh bao dọc đường là có thể mua được
một người sống sờ sờ, đâu đáng mấy đồng? Nữ nhân đi theo chúng là
chuyện tốt, ít nhất có thể ăn có thể sống, chúng bảo đệ đừng liên lụy tỷ tỷ,
còn bảo đệ làm vậy là hại tỷ ấy…

Lý Thịnh ngăn giúp cậu vài mũi tên bắn lén trong đám loạn quân, thở

hổn hển mấy hơi, nhất thời không biết nói gì.

Người an cư lạc nghiệp trong thôn xóm và thành quách thì gọi là

“bách tính”, gọi là người. Nhưng người một khi lang thang lưu lạc sẽ thành
chó hoang rơm rác, dù chết hàng ngàn hàng vạn cũng không đáng nhắc.

Hèn gì năm đó họ và Vương lão phu nhân xuống núi đi tới phụ cận

Nhạc Dương, những thôn dân kia thà canh giữ nơi chó ăn đá gà ăn sỏi ấy
cũng không chịu rời đi.

Có điều… nếu phía tây bắc chỉ là một đám nữ nhân đáng thương thì

những Bắc quân này sợ cái gì?

Đâu thể là nữ nhân biến thành rắn ngay tại chỗ chứ?

Sơn cốc lúc này thay đổi trong nháy mắt, hai người bọn Lý Thịnh

mang hơn trăm lưu dân gần như nối liền một đường với phía tây bắc hỗn
loạn. Thấy trong cốc sắp mất khống chế, tiếng kèn lệnh của Bắc quân âm u

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.