HỮU PHỈ - Trang 1601

Các nữ nhân ai nấy đều mặt mày xanh xao, tóc tai rối loạn, mặc trang

phục lưu dân điển hình, cổ và cổ tay màu sắc rực rỡ, lại gần nhìn mới biết
đó không phải dây chuyền vòng tay gì mà là rắn độc to nhỏ quấn đầy trên
đó!

Những rắn độc kia giống như có trí khôn, không hề sợ đoàn người và

khói lửa, ngược lại vô cùng có tính công kích, hễ có người tới gần là nó sẽ
ngóc cái đầu tam giác lên, há to miệng tạo tư thế sắp cắn, ngoại trừ trên
người nữ nhân, dưới đất cũng có không ít rắn độc to nhỏ sột soạt bò qua,
nơi nào cũng có, như hộ giá hộ tống những nữ nhân này.

Người hai bên chạy trốn nhanh chóng tụ lại cùng nhau, Lý Thịnh nghe

thiếu niên kia bên cạnh chợt kêu to “tỷ tỷ”, nhanh chân chạy về bên đó, vội
vàng cuống quít sắp giẫm lên một con rắn, con rắn nọ hung dữ ngóc nửa
mình dậy, ngửa đầu định cắn, Lý Thịnh nhanh tay nhanh mắt tóm sau gáy
cậu, kéo cậu trở về.

Một nữ tử trẻ mặc áo hoa thấy thiếu niên thì vội hô:

– Tiểu Hổ, đừng lại gần, cũng đừng giẫm lên rắn! Ở xa xa đi theo bọn

tỷ và xà cô nương!

Lý Thịnh:

– …Xà cô nương?

Cách đó không xa truyền đến tiếng sáo chói tai, càng nhiều rắn giống

như từ dưới đất chui ra, tụ thành một “dòng chảy rắn” khiến người ta tê hết
da đầu, rít gào thuận ta thì sống nghịch ta thì chết. Lý Thịnh nhìn chằm
chằm theo, thấy người thổi sáo kia cao gầy, đầu búi mái tóc chẳng ra sao,
không biết muốn ăn mặc thành phụ nhân hay cô nương, khuôn mặt nghiêng
nghiêng thanh tú trắng nhợt… nhìn kiểu nào cũng thấy quen mắt!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.