HỮU PHỈ - Trang 1619

Chu Phỉ thu Toái Già, nhổ cây thứ tư, bỗng chốc đóng lại cơ quan.

Lần này là sườn núi bên họ rung mạnh, hai người suýt đứng không

vững, cả một mặt đá trầm xuống, một mặt khác trồi lên, ở giữa nứt ra một
vết to, Bắc quân truy sát họ ngã nhào, Chu Phỉ choáng váng hồi lâu mới vịn
một cây cổ thụ đứng vững, nói với Dương Cẩn:

– Hỏi Lý Thịnh á!

Dương Cẩn bị nàng chưa gì đã đuổi đi, bèn bước thấp bước cao tìm Lý

Thịnh xung quanh. Còn chưa đợi y tìm được người giữa đống đất đá bay
loạn thì cơ quan thứ năm không biết được ai mở ra, dưới chân Dương Cẩn
trống rỗng, y hét to, đao cắm phập vào thân cây bên cạnh, hiểm hóc treo
mình lên, định thần nhìn lại, bên dưới không biết từ khi nào đã cải thiên
hoán địa, có thêm một lối vào sơn động khổng lồ.

Lúc này, một bàn tay kéo y lên, Dương Cẩn ngẩng đầu, thấy Lý Thịnh

đầu đầy bùn cát.

Lý Thịnh kéo y lên rồi lau mạnh trên mặt:

– Dẫn họ đi từ nơi này, mau!

Kỳ thực không cần hắn dặn, Ưng Hà Tòng chăm sóc các lưu dân vừa

thấy cửa động hiện ra, các con rắn lớn nhỏ không biết tại sao lại ào ào chui
về phía đó, hắn xưa nay tin động vật hơn tin người, lập tức quyết đoán đuổi
các lưu dân chạy theo.

(*) Vào ngày đông chí, mặt trời chiếu thẳng vào chí tuyến nam, ở Bắc

bán cầu ngày ngắn nhất và đêm dài nhất. Qua đông chí, mặt trời lại từ từ
chiếu dịch về phía chí tuyến bắc, ở Bắc bán cầu ngày càng dài hơn và đêm
càng ngắn lại. Do đó người xưa có câu “đông chí nhất dương sinh” nghĩa
là: ngày đông chí thì một khí dương được sinh ra, sau đông chí thì khí
dương từ từ tăng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.