HỮU PHỈ - Trang 1622

Lúc này, một tia sáng lóe qua, Lý Thịnh hoa mắt, chợt ngẩng đầu thấy

ánh đao Toái Già như vung mực, thanh danh đao truyền thế ấy qua cả đêm
mà không dính chút máu dơ, trên đao loáng thoáng ngưng tụ ánh nắng mai
vừa ló dạng chảy qua rãnh hội tụ thành một điểm nơi mũi đao rồi bắn ra
bốn phương tám hướng.

Vành mắt Lý Thịnh bỗng nóng lên, Chu Phỉ vung vết máu trên tay

nói:

– Sao yếu vậy ca? Chỉ biết bắt nạt người nhà thôi à?

Lý Thịnh:

– …

Đầu mũi tên ghim vào vai Chu Phỉ đã be bét máu thịt, toàn thân nàng

từ trên xuống dưới thực không có chỗ nào coi được, duy chỉ đôi mắt và mũi
đao là không nhiễm một hạt bụi, vẫn sáng ngời, hệt như trong thân thể
phàm tục của nàng có một cây đuốc sáng mãi không ngơi nghỉ.

Trước mắt Lý Thịnh tối đen từng đợt, hắn thở dốc mấy hơi, nắm tay

Chu Phỉ đứng dậy, nhỏ giọng nói với nàng:

– Nếu huynh đoán không sai, mắt trận kế tiếp chắc là ở đông nam…

Chưa đợi hắn nói xong, Chu Phỉ đột nhiên chen ngang:

– Ca, huynh nói nơi này là cấm địa Tề môn ư?

Hiếm khi nghe từ miệng Chu Phỉ tiếng “ca”, Lý Thịnh chợt có linh

cảm chẳng lành, hắn nghe chữ “ca” này luôn không nhịn được nổi da gà
toàn thân, vì đi kèm với nó đương nhiên không có chuyện gì tốt.

Lý Thịnh nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.