HỮU PHỈ - Trang 1682

Cơn đau này hơi quen quen, rất giống cảm giác như lăng trì năm xưa

khi Đoàn Cửu Nương ở thành Hoa Dung lỗ mãng đẩy Khô Vinh chân khí
vào cơ thể nàng, có điều khi đó nàng như muốn nổ tung, còn giờ là muốn
nứt, khó nói cái nào gian nan hơn cái nào.

Bên trên cấm địa bị máy bắn đá đập ra tiếng vang to, mặt đất ầm ầm

rung chuyển, cánh cửa đá chìm xuống bị đập ra vết nứt, Chu Phỉ cảm giác
mình bị một thanh đao chẻ từ đầu xuống ra làm hai. Đầu nàng ong lên, mắt
tối sầm, gần như không còn tri giác, những tiếng động quấy nhiễu xung
quanh càng lúc càng xa, tầm nhìn cũng càng lúc càng mờ, nửa bộ Tề vật
quyết hại người kia cuối cùng cũng làm nhạt đi tầm mắt nàng, ảo giác ánh
đao bóng kiếm cũng nhạt theo sự tê dại của ngũ quan lục giác. Có một
khoảnh khắc ngắn ngủi, Chu Phỉ thậm chí cảm thấy thân thể mình đang
lạnh đi.

Khi ý thức bắt đầu tan rã, đủ loại nỗi lo nơi trần thế quấy nhiễu nàng

cũng tan theo, nàng đã không rảnh lo tới Bắc quân có lẽ gần trong gang tấc,
quên mất những chất vấn bi phẫn đối với “định mệnh”, những buồn vui
sướng khổ quẩn quanh trong lòng không dứt trở nên không còn quan trọng,
nàng thậm chí ngay cả mình họ gì tên chi cũng mơ hồ không nhớ được.

Toàn bộ thần trí của Chu Phỉ chỉ đủ giữ lại chút tỉnh táo nhỏ nhoi, toàn

thân như lùi về thuở nàng mới sinh ra, để lộ bản năng hiếu thắng tự nhiên –
chính là chết đến nơi cũng tuyệt đối không chủ động tránh lui.

Ngơ ngơ ngác ngác như vậy không biết qua bao lâu, Chu Phỉ cảm giác

như mình đã trải qua cả một đời dài đằng đẵng, đột nhiên, một cảm giác
khó tả từ đan điền của nàng hiện lên, như một cơn gió xuân dịu nhẹ gột rửa
qua kinh mạch khô cằn nứt nẻ của nàng.

Mà chân khí đã khô kiệt giờ như tro tàn lại cháy, chậm rãi chảy qua

kinh mạch vốn trì trệ, mới đầu cực kỳ yếu ớt, gần như không cảm giác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.