HỮU PHỈ - Trang 1716

Lý Thịnh cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện, tận dụng hỏi:

– Lương công và 48 trại chúng ta sau đó có ân oán gì ạ?

Chu Dĩ Đường dừng bước.

Tuy mấy năm gần đây Lý Thịnh dần bắt đầu tham gia công việc trong

trại nhưng khi trò chuyện với Chu Dĩ Đường, hắn vẫn có chút căng thẳng
không rõ, thấy ông không lên tiếng, hắn vội nói:

– Cũng không phải chuyện gì quan trọng, kỳ thực con chỉ tùy tiện…

– Năm đó lão trại chủ bị Bắc Đẩu ám hại, trọng thương quay về, Tào

Trọng Côn đương nhiên không chịu buông tha 48 trại.

Chu Dĩ Đường nhả chữ rất chậm, giống như châm chước từng con

chữ:

– Nhân lúc trong trại hỗn loạn, Tào Trọng Côn lại dùng danh nghĩa

diệt phỉ phát binh đánh Thục Trung, lão trại chủ thực hết cách, vào lúc
nguy cấp nhất, từng cầu viện với Lương công… với triều đình.

Chu Phỉ nghe đến đó, lòng bỗng dưng thắt lại.

Không biết tại sao, tuy nàng chưa bao giờ gặp vị ông ngoại qua đời từ

rất sớm này, nhưng nàng chợt cảm thấy năm chữ “cầu viện với triều đình”
vô cùng nặng nề. Ông dẫn một đám người ở Thập Vạn Đại Sơn một tay
dựng lên chốn đào nguyên lánh nạn, tự chế nhạo bản thân là “phụng chỉ
làm phỉ”, lập ba lời thề “không thẹn”, tuy cũng có giao tình với Lương
Thiệu, cũng có công hộ tống ấu đế xuôi nam, nhưng Chu Phỉ tin một cách
không lý do, rằng có lẽ ông không muốn mở miệng với họ, rốt cuộc bị ép
tới mức nào mới nói ra hai chữ “cầu viện”?

Bốn bề yên tĩnh, ngay cả Lý Nghiên cũng dè dặt nín thở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.