HỮU PHỈ - Trang 1724

– Dù sao con nhát lắm, bất quá đợi chúng đi xa, con lại ra dọn xác cho

Lương công thôi, ai ngờ không biết trùng hợp thế nào mà có một người
khác cũng ở đó, đồng thời lộ diện vô cùng chính trực, quát hỏi họ là ai, sao
lại không biết xấu hổ như vậy, ngay cả danh của Bắc Đẩu mà cũng dám
nhận liều… về sau con mới biết, đạo trưởng ngốc ấy chính là Xung Tiêu
đạo trưởng của Tề môn.

Đồng Minh “a” một tiếng.

– Xung Tiêu đạo trưởng lúc đó quá nửa cho rằng chúng là bọn tặc vặt

vãnh trên giang hồ, rảnh rỗi đi chơi trò đào mộ, ngờ đâu hai bên vừa ra tay,
đạo trưởng mới phát hiện mình khinh địch. Bọn áo đen đào mộ ai nấy đều
là cao thủ, cao thủ không hiếm thấy, nhưng cao thủ có thể phối hợp ăn ý
nhịp nhàng như vậy chắc chắn không nhiều, giữa họ không cần giao lưu
ngôn ngữ, từng ánh mắt từng dấu tay đều hoàn mỹ. Mà dấu tay ấy lại để lại
manh mối, con vừa hay từng thấy trước đây, còn nhìn hiểu.

Đồng Minh đại sư vội nói:

– Con từng thấy ở đâu?

Tạ Doãn đáp rõ từng chữ một:

– Đại nội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.