HỮU PHỈ - Trang 1727

thuộc hạ cũng chẳng khác gì, thấy đám trộm mộ kia quá kiêu ngạo liền cho
rằng họ tới phá đám, thế là đánh nhau hỗn loạn tưng bừng. Con và Lương
công thấy trời ban duyên này, lập tức cùng nhau đánh bài chuồn.

Tính Tạ Doãn nói nghiêm chỉnh chưa tới hai câu là bắt đầu mồm mép,

Đồng Minh đại sư lười quản hắn:

– Sau đó thì sao?

– Sau đó con đi bậy đi bạ lại đi vào sơn cốc lao tù của Chu Tước chúa,

chậc, đúng là khiến người ta than thở.

Tạ Doãn lắc đầu:

– Sơn cốc lao tù đó canh phòng nghiêm ngặt, con cõng theo Lương

công hơi phiền phức, bèn thương lượng với ông ấy, tạm thời thu xếp cho
ông ấy ở trong một khe hẹp của sơn cốc mà không ai vào được… ơ, không
đúng, là con không vào được, chứ con thấy rong tinh đó chui vào chui ra
đâu có trở ngại gì. Lúc đó tối om om, con không nhìn thấy rõ, không chú ý
phía dưới khe hẹp còn có “động tiên” khác, Lương công vừa vào liền hụt
chân rớt xuống.

Đồng Minh:

– …

Tiểu tử này toàn làm chuyện gì thế không biết.

Tạ Doãn sờ mũi:

– Lần này ông ấy rơi xuống, muốn móc ra nữa thật không dễ, con

đang sầu não thì không may bị thủ vệ trong cốc phát hiện.

Đồng Minh đại sư bất lực nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.