HỮU PHỈ - Trang 1728

– Với năng lực độc hành ngàn dặm của con mà không thể chạy à?

Tạ Doãn than thở:

– Thường ngày thì không thành vấn đề, ai ngờ hôm đó ra cửa không

xem hoàng lịch, đúng lúc Chu Tước chúa Mộc Tiểu Kiều tọa trấn sơn cốc,
mà tính Chu Tước chúa… ha ha, chắc người cũng có nghe, để tránh tranh
chấp và đổ máu không cần thiết, con đành chủ động bị bắt thôi. Chu Tước
chúa thấy con thái độ tốt, cho rằng con chỉ là một tiểu tặc, sai người soát
người con được năm vụn bạc và một đồng tiền rồi hạ lệnh ném con vào
ngục tối, “tiểu tặc” không có tư cách được ở trên mặt đất, con bị họ ném
vào một hầm dưới đất, vừa hay làm hàng xóm với Lương công, cũng trong
cái rủi có cái may – không cần phí công đào ông ấy ra nữa, cũng không cần
lo bị đám tặc đào mộ thần thông quảng đại kia bắt. Người đuổi theo con
đương nhiên không chịu để yên, quanh quẩn gần sơn cốc mãi không đi,
Chu Tước chúa nhận ra có thế lực như vậy quấy rối, lần đầu tiên ở lại sơn
cốc lâu đến mười ngày, Xung Tiêu đạo trưởng đại khái cũng bị hắn bắt
nhầm vào lúc đó, còn bọn áo đen tặc đào mộ thì người chết kẻ bị thương,
mấy ngày sau cũng yên tĩnh lại, không dám xuất hiện nữa.

Mặt Đồng Minh đại sư hiện chút ý cười, nói:

– A di đà Phật, ta thấy chưa chắc, e là con nhận ra Chu Tước chúa ở

sơn cốc nên mới nghĩ ra cách mượn thanh đao này.

Tạ Doãn:

– Bất kể người tin hay không tin, lần đó đúng là ý trời.

Nói rồi không biết nghĩ đến điều gì, thần sắc hắn dịu đi, khóe môi

thoáng nở nụ cười, qua hồi lâu, hắn hỏi:

– Sư phụ, nếu con uống vị thuốc thứ ba, liệu kịp gặp A Phỉ không?

Lần trước bỏ lỡ rồi, lần sau mà bỏ lỡ thì không biết phải đợi tới mấy kiếp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.