HỮU PHỈ - Trang 1730

Trần Tuấn Phu chậm rãi xách con thoi dài mà ông dùng để đan lưới

đánh cá qua, đứng dựa vào cạnh cửa không nói lời nào, thân hình thầy đồ
Lâm lóe lên, rơi xuống nóc thư phòng, hai sợi râu dê lay động, hỏi:

– Hôm nay không phải tết nhất lễ lạc, các ngươi tới làm gì?

Dù Tạ Doãn lang thang bên ngoài quyết không hồi cung, Triệu Uyên

cũng chưa bao giờ quên làm màu ngoài mặt, lễ tết chắc chắn sẽ phái người
tới thăm hỏi, thực hiện cuộc đối thoại thừa thãi theo thông lệ với Tạ Doãn
“về nhà ăn Tết không” “không”.

Thị vệ thủ lĩnh kia đáp:

– Bẩm điện hạ, quân đội chúng ta gần đây sắp lên phía bắc, chinh phạt

bọn giặc, khôi phục sơn hà, nơi này tuy ngoài biển nhưng dẫu sao vẫn nằm
trong phạm vi thế lực của Bắc tặc, để phòng ngừa Tào thị chó cùng rứt
giậu, hoàng thượng ra lệnh chúng tôi bí mật đón Đoan vương điện hạ hồi
cung.

Lời hắn chưa dứt, trước mặt đột nhiên có một bóng người lóe lên, thầy

đồ Lâm như ma quỷ, không biết thế nào đã đến ngay gần phía trước hắn.

Thị vệ thủ lĩnh giật mình, ngửa ra sau theo bản năng, nắm lấy bội kiếm

bên hông.

– Chó cùng rứt giậu?

Thầy đồ Lâm ngoài cười trong không cười:

– Ba lão già sắp xuống lỗ bọn ta còn chưa chết đâu, để chúng tới thử

xem.

Thị vệ kia vội nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.