HỮU PHỈ - Trang 173

- Đây!

Trong lúc tối om om, mấy kẻ kia tưởng nàng ném ám khí gì đó, bèn

đua nhau tránh ra tứ phía, Chu Phỉ tung người nhảy lên lưng ngựa, nắm
chặt dây cương, cưỡng ép lôi con ngựa ngu xuẩn muốn chạy đi lượm đậu
ăn trở về, hung hăng thúc vào bụng ngựa, không ra ngoài mà ngược lại
xông vào bên trong.

Mấy kẻ trong sơn cốc có lẽ vốn có tật giật mình, bởi vì nàng cưỡng ép

xông vào nên tức thời hỗn loạn, tiếng người nổi lên bốn phía, khắp nơi đều
la ó, vào lúc con ngựa lao nhanh qua một chỗ khuất sáng, một khe hẹp giữa
vách núi lọt vào tầm mắt nàng, Chu Phỉ lúc đó bình tĩnh đến đáng sợ,
không chút do dự nhảy xuống khỏi lưng ngựa rồi xoay tay đánh vào mông
ngựa, con ngựa hí dài một tiếng, lao băng băng về phía trước như tên rời
cung.

Một tiếng hí ấy đã thu hút tới vô số kẻ chặn đường bao vây truy đuổi,

truy binh đều chạy theo nó, còn Chu Phỉ lách mình chui vào trong khe núi
hẹp kia.

Khe núi ấy cực hẹp cực sâu, chỉ có trẻ con và thiếu nữ vô cùng mảnh

khảnh mới có thể chui vào.

Chu Phỉ dựa vào vách đá, bất giác phản ứng lại màn chấn động lòng

người ban nãy, nàng nặng nề thở ra một hơi, phát hiện mình dường như là
loại người càng căng thẳng càng phát huy tột bậc, lúc này hồi tưởng lại,
nàng quả thực không tưởng tượng được mình chạy trốn tới nơi này thế nào.

Bây giờ nàng chân run cổ tay đau, tim đập mạnh không dừng được,

toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Trong khe núi đá mơ hồ có gió thổi qua người nàng, khe này chắc là

thông chứ không phải đường cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.