Chu Phỉ nghe câu tổng kết này, tức thì giận mà không chỗ phát tiết.
Bởi lần nào cũng tại tên khốn Lý Thịnh ăn no rửng mỡ đi kiếm
chuyện!
Nhưng chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Chu Phỉ lột
da rút gân Lý Thịnh một phen trong bụng nhưng ngoài miệng vẫn im lặng,
nghiêm mặt không nói tiếng nào.
Tạ Doãn nói:
- Không sao, ta đã bị nhốt ở đây hơn hai tháng rồi, có ăn có uống vô
cùng tốt, ca ca của cô trong thời gian ngắn sẽ không sao đâu.
Chu Phỉ đang định nói gì đó thì tai chợt động đậy, vụt người vào góc
tường, cùng lúc đó, Tạ Doãn giơ tay lấy tảng đá che cái lỗ ấy lại, tầm mắt
Chu Phỉ bị cản trở nhưng âm thanh vẫn truyền tới, hình như có tiếng thứ gì
đó bằng sắt va vào đá. Một lát sau, Tạ Doãn dỡ tảng đá xuống, vẫy tay với
Chu Phỉ, nói:
- Người đưa cơm tới__cô có đói không?
Chu Phỉ nhảy tới nhảy lui cả đêm, sớm đã bụng đói lép kẹp nhưng
ngại xin đồ ăn từ người khác, bèn hơi khựng lại, nói rất uyển chuyển:
- Tàm tạm.
Vừa nói xong thì hương cơm có ý đồ xấu chui vào trong hang đá, dọc
đường ăn gió nằm sương, trừ lúc ở khách điếm ra, nàng cũng không ăn
được mấy bữa cơm đàng hoàng, chợt ngửi được mùi cơm canh nóng hổi,
nàng vô thức nuốt nước miếng, có chút thèm.
Kết quả, Tạ Doãn lại nói: