HỮU PHỈ - Trang 181

xuống bụng là nửa ngày không dậy nổi, công phu nội ngoại càng không cần
phải nói.

Chu Phỉ ngạc nhiên nói:

- Vậy sao ngươi còn ăn?

- Bởi vì ta không phải lạc đà cũng không phải rùa.

Tạ Doãn thở dài sâu kín:

- Ăn một bát thì nửa ngày không dậy nổi, còn không ăn thì vĩnh viễn

không dậy nổi.

Chu Phỉ duỗi chuôi đao đẩy hòn đá chắn giữa hai gian hang đá xuống,

nói với Tạ Doãn đang ăn từng ngụm thuốc mê:

- Ơ Tạ công tử…

Tạ Doãn khoát tay:

- Chúng ta tuy bèo nước gặp nhau nhưng lần nào cũng trong tình

huống ngàn cân treo sợi tóc, xem như nửa giao tình sinh tử, cô gọi ta một
tiếng đại ca đi.

Hắn quen mồm mép trơn tru, nếu phòng bên thay bằng một cô nương

khác, đại khái là hắn lại bắt đầu một vòng không đứng đắn mới. Nhưng
không biết có phải hình ảnh năm xưa Chu Phỉ cầm đao chắn trước mặt hắn
để lại ấn tượng quá sâu hay không, Tạ Doãn luôn cảm thấy nàng vẫn là cô
bé ba năm trước. Nói hươu nói vượn với “đại cô nương” là phong lưu,
nhưng đối diện với “cô bé”, hắn liền không kiềm được mà nghiêm chỉnh
hơn một chút… Tuy chỉ là một chút, nhưng ít nhiều cũng ra dáng con người
rồi.

Chu Phỉ hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.