HỮU PHỈ - Trang 202

lòng không khỏi rối rắm hỗn loạn, lúc thì lo lắng cha nàng bôn ba khắp nơi
không người chăm sóc, lúc lại cảm thấy cha nếu đã oai phong lẫm liệt như
thế, nhất định có rất nhiều danh y và người hầu, cha đi nhiều năm như vậy
nhưng chút thư từ cũng không gửi về trại, có còn nhớ đến mẹ con các nàng
không?

Đủ loại lo lắng phức tạp của nàng không tự chủ chuyển đến người

trung niên trước mặt, nàng không nhịn được hỏi:

- Tiền bối bị bệnh ư?

Người trung niên nọ dường như không ngờ nàng chủ động nói chuyện

với mình, hơi ngẩn người rồi trả lời ngắn gọn:

- Chút vết thương cũ.

Chu Phỉ “ờm” một tiếng, mỗi lần nàng nghĩ nát óc vẫn không tìm

được lời nào hay để nói thì hận không thể bị Lý Nghiên nhập, nàng nghĩ
nghĩ rồi lấy một cái bánh bao, đưa vào trong qua khe hở cửa lao.

Vẻ mặt người trung niên hơi kỳ lạ nhìn nàng.

Chu Phỉ giải thích:

- Cái này là tôi lấy ở chòi canh. Của bọn chúng ăn, không có độc. Tôi

thấy thuốc trong đồ ăn thức uống rất có hại, tiền bối đã có vết thương, bớt
ăn được chút nào hay chút nấy.

Người trung niên đưa tay nhận lấy, cầm bánh bao còn chút hơi ấm

trong tay lăn qua lăn lại hai lần, giống như cả đời chưa từng thấy bánh bao
có hình dáng ra sao vậy, tiếp đó ông không hề nói đa tạ, chỉ nhàn nhạt hỏi:

- Huynh trưởng vừa rồi ngươi nói bị họ nhốt ở đâu?

Chu Phỉ mờ mịt lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.