HỮU PHỈ - Trang 260

Tạ Doãn mỉm cười nhìn họ.

48 trại chính là 48 môn phái, từ xưa tới nay, bao nhiêu người “như thể

chân tay” đều đóng cửa lục đục với nhau, duy chỉ một hòn đảo độc lập lênh
đênh bất ổn giữa Thục Trung này là thành một thể, người khác không chen
vào được, ngay cả người không hay nói như Chu Phỉ ở chốn bên ngoài
hoang vu gặp phải sư huynh nhà mình cũng hoạt bát lên không ít.

“Đúng là khiến người khác hâm mộ.” Tạ Doãn đưa tay khơi đống lửa,

trong lòng lặng lẽ nghĩ.

Dần dần, mọi người đều buồn ngủ, Tạ Doãn đi tới chỗ hơi xa hơn một

chút, hái vài chiếc lá, lần lượt thử rồi chọn một chiếc mà âm thanh êm tai
nhất đặt ở dưới môi bắt đầu thổi, chủ yếu là sợ chính mình ngủ thiếp đi.

Hắn thổi một làn điệu dân gian không biết của vùng nào, cực kỳ vui

vẻ, khiến người nghe không kiềm được mà nghĩ đến một sườn núi nở đầy
hoa dại vào mùa xuân.

Chu Phỉ tựa dưới gốc cây nhắm mắt dưỡng thần, giữ lại chút tỉnh táo,

không dám ngủ thực sự, nghe tiếng sáo lá văng vẳng, trong mơ mơ màng
màng, nàng cảm thấy câu kia của Tạ Doãn “có ăn có uống có ngồi là thiên
hạ không chỗ nào không thể đi” rất có lý, cũng vô cớ vui vẻ theo.

Sáng sớm hôm sau, mọi người nghỉ ngơi xong xuôi, chuẩn bị đi đến

Hoa Dung.

Chu Phỉ cuối cùng cũng rửa sạch cái mặt mèo của mình, bị Thần Phi

sư huynh đáng ghét cười nhạo một phen, chưa kịp phản kích thì Xung Tiêu
Tử gọi nàng:

- Chu cô nương, xin dời bước nói chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.