HỮU PHỈ - Trang 312

Giọng Lộc Tồn vang vọng khắp thành Hoa Dung, các tiểu thương đều

vây quanh lại, các nhà dân gần đó cũng có không ít người mở cửa sổ nhìn
ra ngoài. Trong phủ của huyện lệnh đại nhân, các tôi tớ tụm năm tụm ba xì
xào bàn tán…

Trong một tiểu viện xa xôi, Chu Phỉ bấu chặt trường đao trong tay.

- Nhóm người này từ Thục Trung lén lút chạy ra, tác oai tác quái ở

vùng đó đã lâu, người qua đường cũng không chịu buông tha, luôn là có
tiền cướp tiền, không tiền cướp ngựa, xem mạng người như cỏ rác, không
chuyện ác nào không làm! Bọn ta lần theo đường đi của chúng mà đến,
thấy những thôn hoang vắng không một ai thoát được bàn tay tàn ác của
chúng, hầu như bị cướp bóc hết sạch, các thôn dân ngày phải đóng cửa,
nơm nớp lo sợ, đêm thì lo lắng bất an, chỉ sợ tặc nhân lại tới! Quả thực
đáng ghét đáng hận! Loại gian tặc này sống ở trên đời, gieo họa muôn nơi,
không băm vằm trăm mảnh không đủ hóa giải lòng căm phẫn của nhân
dân!

Mọi người đồng thanh hô to:

- Băm vằm trăm mảnh! Băm vằm trăm mảnh!

Âm thanh ấy loáng thoáng xuyên qua phủ nha và đình viện, rơi vào tai

Chu Phỉ. Tiểu viện của nữ nhân điên nằm rất xa, ngày thường tiếng phố xá
náo nhiệt cũng nghe không rõ nhưng bây giờ âm thanh đó có thể vọng tới
thì người lên tiếng hẳn là rất đông, người ở ngay cạnh đó chắc là sắp đinh
tai nhức óc.

Chu Phỉ nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng được, Mộc Tiểu Kiều gây

nhiều tội ác ở vùng Động Đình như vậy, trong thành Hoa Dung ắt có bách
tính lưu vong chạy nạn đến đây, không rõ nội tình, nghe những lời vu oan
hãm hại này còn tưởng rằng kẻ hại họ nhà tan cửa nát chính là những thi
thể mang ra từ khách điếm kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.