HỮU PHỈ - Trang 316

- Không phải, A Phỉ, mẹ ta nói, người khác vô duyên vô cớ làm hại cô,

chính là trong lòng ôm ý nghĩ cô cũng xấu xa giống họ, nếu cô thật sự gặp
người nào giết người đó, dần dà tính tình tất nhiên cũng cực đoan dễ giận,
không cho phép người khác trái ý chút xíu nào, đây chẳng phải là hợp ý họ
hay sao?

Trong lòng Chu Phỉ khinh thường: “Đạo lý chó má gì vậy, đọc sách

đọc ngu à. Cực đoan dễ giận thì sao chứ, luôn mạnh hơn giun dế vô duyên
vô cớ bị thiêu chết.”

Nhưng nàng cảm thấy nếu nói câu này ra khỏi miệng, Ngô Sở Sở chắc

chắn sẽ khóc, bèn ra sức nuốt vào.

Ngón tay Chu Phỉ siết vỏ trường đao, vuốt nhiều lần ra một cái dấu

sâu hoắm.

Nàng rất muốn nhấc đao xông ra, cắt lưỡi đám người dám to gan nói

bậy nói bạ đó, nhưng đồng thời nàng cũng vô cùng hiểu, với bản lĩnh của
nàng, cùng lắm chỉ đủ nói lời hung dữ với Ngô Sở Sở trong căn phòng vừa
tối vừa nhỏ này thôi, dù có thêm một Chu Phỉ nữa cũng chưa chắc có thể
chạm đến một sợi tóc gáy của những tên Bắc Đẩu kia.

Không cần Cừu Thiên Cơ ở bên ngoài quạt gió thổi lửa, chỉ sự thực vô

cùng chân thực này đã đủ khiến lục phủ ngũ tạng của nàng như thiêu như
đốt rồi.

Không có tiếng ca của nữ nhân điên, giọng Cừu Thiên Cơ xa xa tiếp

tục nhẹ nhàng vọng vào không gì ngăn cản, ông ta tỉ mỉ nói triều đình anh
minh thần võ thế nào, định ra đại kế diệt phỉ ra sao, phân hóa những phản
tặc “hiếp đáp bách tính” thế nào, đánh vào trạm ngầm, lợi dụng tâm lý
“phân chia lợi ích không đều” của phản tặc, dùng chân thành cảm động đối
phương, dùng đạo lý thuyết phục đối phương, xúi giục những kẻ lầm đường
lạc lối quay đầu là bờ, vân vân và mây mây…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.