HỮU PHỈ - Trang 376

Bây giờ biết rõ năm xưa mình sai thì bà đã già rồi, ngốc rồi, không

nhớ rõ gì nữa, trở thành một phế nhân gây phiền toái…

Đoàn Cửu Nương thẫn thờ xoay người bước đi, Ngô Sở Sở vội kêu

lên:

- Phu nhân, người…

- Không cần lo cho bà ta!

Chu Phỉ cắn răng ngồi dậy, vừa định đi hai bước thì cảm thấy đôi chân

mềm như vải, bèn vội chống trường đao xuống đất.

Ngô Sở Sở hỏi:

- Vậy cô làm sao đây?

Chu Phỉ cảm giác từ khi xuống núi tới nay, nàng tựa như tử vi bất lợi,

chưa từng gặp chuyện gì tốt, bây giờ trong lòng hỗn loạn, nhưng lúc này
bên cạnh đã có một người hoang mang lo sợ, nàng không tiện nhập bọn
theo, đành cố ra vẻ không sao cả “trời sập thì lấy làm chăn đắp”, nói với
Ngô Sở Sở:

- Cô không cần quan tâm, không có gì ghê gớm đâu.

Nàng trấn an sứt sẹo Ngô Sở Sở, gắng gượng đi vài vòng trong phòng,

chỉ mấy bước mà nàng như tắt thở hụt hơi, ngoài mặt nàng vẫn ung dung
thản nhiên nhưng trong lòng không khống chế được hoảng sợ, bất an nghĩ:
“Lần này thành con rùa không mai rồi”.

Chu Phỉ rất tự mình biết mình, nàng biết rõ sức lực của mình quá nửa

là nhờ đao trong tay nhưng nếu nàng ngay cả sức nhấc đao cũng không có
thì sao? Vậy thì nàng thực sự không biết nên làm sao đây. Nói một cách lưu
manh là chẳng qua phế hết luyện lại từ đầu, nhưng thật có thể khôi phục ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.