HỮU PHỈ - Trang 387

đại khái” thì nửa canh giờ là xem xong… còn dùng cách đọc “kiểu Chu thị
không cầu giải đáp” thì liếc mắt hai ba cái là lật xong.

Lúc Chu Phỉ giả vờ đọc sách thì trong lòng đang suy nghĩ loạn tùng

phèo, thầm nghĩ: “Không võ công thì thôi, ta ngay cả tiền cũng không có,
muốn thuê một tiêu cục áp giải hai chúng ta về cũng không được”.

Mấu chốt nhất chính là nàng không biết đường.

Chu Phỉ dùng ngón tay đang kết vảy xoắn trang sách, suy nghĩ linh

tinh lan man, đột nhiên hỏi Ngô Sở Sở:

- Nghe nói tranh chữ cổ đều rất đáng tiền, đúng không?

Ngô Sở Sở mượn kim chỉ của bà vú già, đang vá một góc váy bị rách,

nghe vậy trả lời:

- Có một số là ngàn vàng khó cầu.

Chu Phỉ chống mình dậy, giơ quyển sách vô dụng trong tay mình lên,

hỏi:

- Cô xem giấy này, vàng như răng cửa tên ma bệnh lao Tham Lang

kia, hẳn cũng có chút năm tháng, có thể đáng mấy tiền… ơ, chữ như chó
cào có người mua không nhỉ?

Chữ trong quyển “Đạo đức kinh” viết tay này không hẳn xấu, chỉ là vô

cùng không ngay ngắn, viết rất huệch hoạc, hàng không ra hàng cột không
ra cột, dấu “chấm” và “sổ” vặn vẹo không bình thường, hận không thể leo
lên đầu mấy chữ khác gần đó, nhe hàm răng thưa thớt.

Ngô Sở Sở phì cười, nhớ mình hồi nhỏ từng được thấy không ít đồ cổ

quý hiếm, tranh chữ danh gia mà nay tình cảnh khốn cùng thì cười không
nổi nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.