HỮU PHỈ - Trang 386

Đoàn Cửu Nương ngày đó bị một câu của Chu Phỉ kích thích không

nhẹ, tựa như càng thần trí mơ hồ.

Cái viện rách nát nhỏ bé của bà tuy không lớn nhưng chịu không nổi

chỉ có ba người rưỡi sống, phần lớn thời gian đều vắng vẻ___Chu Phỉ bị
thương liên tục, lại bị bà làm cho thương tích chồng chất, phần lớn thời
gian đều là nằm, đang trong giai đoạn liều mạng nghỉ ngơi dưỡng sức nên
chỉ có thể xem như nửa người.

Trong căn viện vắng vẻ, Đoàn Cửu Nương bắt đầu xuất quỷ nhập thần,

ngày đêm đều không biết trốn trong hang chuột nào, lụa màu treo trên cây
trong viện bị mấy cơn gió to thổi phơi thây đầy sân như tàn hoa bại liễu
cũng không ai quản, tiểu viện này càng lúc càng giống nhà ma.

Chu Phỉ luôn trưng ra vẻ mặt rất có lòng tin, kỳ thực trong bụng một

nửa chủ ý cũng không có, chỉ sợ Ngô Sở Sở dăm ba câu sẽ phơi bày hết nội
tình của nàng, bèn mỗi ngày đành lôi quyển “Đạo đức kinh” lão đạo sĩ cho
nàng lật tới lật lui xem, ra vẻ ung dung nhàn tản “đi theo nguồn nước đổ,
ngồi ngắm mây trời bay”.

Đáng tiếc, lão đạo sĩ chỉ sợ đã nhìn nhầm nàng, với một đứa đầu gỗ

chết cũng không khai hóa mà nói, “đọc sách trăm lần” cũng có thể như
“nhạn bay qua không dấu vết”. Chữ trên sách cứ xẹt qua dưới mí mắt nàng
giống như mây khói, Chu Phỉ đem mỗi một chữ hết “nhìn” rồi lại “nhìn”,
buồn bực ngán ngẩm bình phẩm lung tung, cho ra một kết luận “cái thứ gì
á, còn không đẹp bằng ta viết”.

Còn về mỗi một chữ đó liên kết với nhau cho ra ý nghĩa gì thì hoàn

toàn không biết.

“Đạo đức kinh” chỉ mấy ngàn chữ nhưng nếu cẩn thận nghiên cứu, có

thể nghiên cứu suốt mấy năm, dùng cách đọc cưỡi ngựa xem hoa “qua loa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.