HỮU PHỈ - Trang 392

hôi lạnh, còn chưa kịp thở lấy hơi thì trước mắt tối sầm lại, không còn biết
gì nữa.

Bà vú già vội bước lên nhìn thì Chúc Bảo Sơn đã chạy đi xa, bà than

thở:

- Là đại thiếu gia, ôi, trách ta già hồ đồ, quên mất hôm nay mồng một,

đại thiếu gia sẽ tới thỉnh an, chuyện này làm sao mới tốt đây…

Ngô Sở Sở không chú ý, vội nhìn Chu Phỉ, thấy Chu Phỉ khẽ cau mày,

nhìn chằm chằm quyển sách cũ “thoại bản động vật kỳ thú” như ngây dại,
hoàn toàn không để ý bên ngoài đất long núi lở.

Lúc này, hai bóng người chợt xuất hiện trong viện, chính là Đoàn Cửu

Nương mấy ngày nay như thần long thấy đầu không thấy đuôi hạ xuống
dưới tàng cây một cách thần không biết quỷ không hay, trong tay xách theo
một thiếu niên đã hôn mê.

Bà vú già “a ơ” một tiếng, vội vã tiến lên.

Đoàn Cửu Nương buông tay, thả người xuống đất, nghiêng đầu nhìn

hắn chốc lát, chợt nói với bà vú già:

- Đây là Bảo Sơn à?

Bà vú già nghe vậy suýt khóc, phu nhân không biết đã xảy ra chuyện

gì, trước đây còn lúc tốt lúc xấu nhưng dạo này không biết phát sinh biến
cố gì mà thần trí ngày càng kém, cháu mình cũng không nhận ra, bà vội
nói:

- Phải đấy, sao phu nhân ngay cả cậu ấy cũng không nhận ra thế?

Đoàn Cửu Nương sững sờ một lát, vẻ mặt mờ mịt hỏi:

- Bảo Sơn đã mười mấy rồi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.