HỮU PHỈ - Trang 47

Hồi lâu sau, Chu Phỉ mới ló người ra khỏi chỗ ẩn thân, cúi đầu nhìn

lại, Lý Thịnh đã theo sợi dây thừng rơi xuống mười mấy trượng, lung la
lung lay trong cơn gió trên sông như một chiếc lá rơi mà lòng vẫn vấn
vương sông núi.

Một mình Chu Phỉ kiên nhẫn đợi bên vách núi một lát, trong đầu có

một lần nảy ra ý nghĩ muốn ra ngoài xem thử.

Trong 48 trại thường xuyên có người đến nương nhờ để tránh tai họa,

họ đều kể lại chuyện bên ngoài, có chuyện chấn động tim gan, có chuyện
thảm nghe không nổi, có chuyện triền miên đau khổ, cũng có chuyện đứt
từng khúc ruột____bên ngoài là như thế nào đây?

Loại ý nghĩ như ngựa hoang này không có thì thôi, vào khoảnh khắc

nó xuất hiện thì đã hoàn thành quá trình cắm rễ vào đất, nảy mầm phát
triển. Chu Phỉ đứng dậy, chọc nhẹ sợi dây thừng treo Lý Thịnh, cảm giác
bên dưới dây thừng trống không thì tiện tay rút ra một dây vải, cột tóc lại,
một tay túm sợi dây thừng, nhanh nhẹn nhảy xuống.

Có vết xe đổ trước đó của Lý Thịnh, Chu Phỉ căn bản không chạm vào

vách đá trơn nhẵn, nàng nhẹ hơn Lý Thịnh nhiều, động tác cực kỳ nhẹ
nhàng tuột xuống theo sợi dây thừng, như một đóa hoa liễu bay trong gió.

Lúc xuống hơn một nửa, tiếng nước to đến mức dội vào tai, Lý Thịnh

đứng trên một tảng đá chỉ đủ cho một người đứng bên vách núi, cau mày
đánh giá nước sông cuồn cuộn trước mắt.

Chu Phỉ thả hết dây thừng, quấn lên cổ tay, nàng không có chỗ đặt

chân, chỉ dựa vào một cánh tay treo mình ở trên sông, thầm nghĩ: chẳng lẽ
phải bơi qua sao?

Trong lúc cuộc tỷ thí phân cao thấp giữa hai người biến thành lên kế

hoạch bỏ nhà ra đi, Lý Cẩn Dung bước nhanh vào từ đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.