HỮU PHỈ - Trang 497

Khung cửa sổ gỗ trong khách điếm nhiều năm thiếu tu sửa, phát ra

tiếng kêu “cót két”, Chu Phỉ nghiêng đầu nhìn, đợi hồi lâu không thấy có
động tĩnh gì kế tiếp, tưởng là gió thổi, đang định rời đi thì có một thứ nhỏ
nhắn bay ra từ khe cửa.

Chu Phỉ vội nghiêng đầu tránh, định thần nhìn lại, đó không phải ám

khí mà là viên đạn giấy do kẻ sát vách gấp thành hình “củ ấu” bắn qua, rơi
vào cửa sổ nàng.

Kẻ ở sát vách là Tạ Doãn, Chu Phỉ không biết hắn lại giở chiêu trò gì,

nghi hoặc mở ra xem, chỉ thấy bên trong là một chuỗi dài chữ “cứu mạng”
được viết bằng ba thể chữ: khải, thảo và lệ, qua giấy trắng mực đen cũng có
thể nghe thấy tiếng lòng kêu gào thảm thiết của hắn.

Chu Phỉ ban ngày chưa hoàn hồn, bây giờ đêm khuya yên tĩnh mới có

cơ hội nghĩ kỹ chuyện này.

Phong hào “Đoan vương” nghe khiến người ta cảm thấy rất quý,

nhưng người này dùng tên hiệu “Tạ Doãn” đi lừa bịp khắp nơi, còn bỏ nhà
ra đi không về… Chu Phỉ tự động liệt Tạ Doãn và Lý Thịnh vào cùng một
loại.

Dùng lý trí mà nghĩ, để hắn về “nhà” cũng đâu phải hại hắn, với thứ

võ công mèo quào tự cho là “đủ dùng” của hắn, cả ngày chạy loạn khắp nơi
trong thế đạo rối ren này mà vẫn nhảy nhót tưng bừng đến tận bây giờ đúng
là phần mộ tổ tiên của hắn bốc khói xanh.

Chu Phỉ thờ ơ nghĩ: “Lực bất tòng tâm”.

Nàng giơ tay muốn đóng cửa sổ nhưng mới đóng một nửa thì bên sát

vách cuống lên, một tiếng mèo kêu vọng qua khe cửa, âm cuối run rẩy cho
thấy đó là tiếng mèo giả.

Chu Phỉ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.