HỮU PHỈ - Trang 510

không, tính tình có dễ chịu không, nàng ấy hoàn toàn không biết, quả thực
khiến người ta hoảng hốt bất an.

Nhưng bản thân Chu Phỉ dãi nắng dầm mưa, bất cứ lúc nào cũng có

thể rút đao động thủ với người ta, thực không tiện mang nàng ấy theo, đành
cố ý nói lời hù dọa, muốn để Ngô Sở Sở tự quay về.

Chu Phỉ nghĩ thầm: “Có trách thì trách ta bản lĩnh không đủ.”

Nếu nàng có thể như ông ngoại thì hay biết mấy, giậm chân một cái là

võ lâm chấn động, năm xưa mang theo một người bị trọng thương và một
người tay trói gà không chặt mà vẫn có thể nghênh ngang vào nam ra bắc,
muốn đi đâu thì đi, đâu cần kiêng kỵ nhiều như vậy?

Với gia giáo của Ngô Sở Sở, nàng ấy tuyệt đối sẽ không mở miệng

khiến người khác khó xử, nhất thời, câu “có thể mang ta theo hay không”
không thể thốt nên lời, nước mắt sắp rơi xuống, vào lúc nàng ấy tiến thoái
lưỡng nan thì thình lình có một cái tay từ phía sau duỗi tới, tóm lấy cổ nàng
ấy.

Ngô Sở Sở bị ép ngẩng đầu lên, không nói được.

Tiểu bạch kiểm rõ ràng đã bị Hoa chưởng quỹ phong bế huyệt đạo

không biết sao lại có thể tự đứng dậy, nửa khuôn mặt hắn ta khuất trong
bóng tối, sống mũi cao hẹp, cằm nhọn, khóe môi chứa ý cười, càng lúc
càng giống yêu quái giết người hút máu trong truyền thuyết.

Hắn ta nhìn về phía bọn Chu Phỉ qua đỉnh đầu Ngô Sở Sở, nhẹ giọng

nói:

- Đứng im, tuy bản lĩnh ta chả ra sao, không so được với đại nhân vật

lợi hại như Nam Bắc đao, nhưng bóp chết một tiểu nha đầu thì không khó
đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.