HỮU PHỈ - Trang 56

cũng đã kinh hoảng, hắn vốn đã chuẩn bị quay về bất cứ lúc nào, ai ngờ đột
nhiên Chu Phỉ lại quăng tới một câu tốt bụng như thế… theo thói quen, Lý
Thịnh cho đó là lòng lang dạ sói.

Chu Phỉ bảo hắn lùi, Lý Thịnh hầu như theo bản năng không lùi mà

tiến. Đúng lúc này, hắn nghe sau lưng có tiếng vang khẽ như tiếng xé gió,
lông tóc toàn thân hắn dựng đứng cả lên, đoản kiếm của hắn vốn là một
đôi, đã rơi xuống sông mất một thanh, chỉ còn lại một thanh, hắn kịp thời
khom lưng, chống đoản kiếm về phía sau một cái.

Vật kia hầu như sượt qua giữa lưng hắn, va phải đoản kiếm, sức mạnh

kèm theo muốn tung cả người hắn xuống nước, Lý Thịnh bất đắc dĩ buông
tay, món binh khí cuối cùng trên người bay ngang ra ngoài, sau lưng vang
lên tiếng vải rách, bọc hành lý của hắn bị xẻ làm đôi một cách quỷ dị, ào ào
rơi vào trong nước, ngay cả y phục cũng bị rách ra một lỗ nhỏ, may mà
chưa tổn thương tới da thịt.

Tạ Doãn biếng nhác sống chết mặc bay bỗng ngồi thẳng dậy, nhận ra

mình có lẽ đã chọn nhầm thời cơ, lúc người gác sông không có ở đây chính
là lúc sông Tẩy Mặc nguy hiểm nhất____người đi rồi, thú dữ được thả ra!

Lý Thịnh ngơ ngác hỏi:

- Đó là gì vậy?

Chu Phỉ lúc này không còn sợ bị Ngư lão phát hiện nữa, nàng lấy ra

cái bật lửa, vừa châm lửa thì sắc mặt thình lình biến đổi, đao lưng hẹp trong
tay đâm mạnh về phía trước. Trong ánh lửa dần sáng lên, nàng thấy một sợi
dây cực mảnh bị đao lưng hẹp ngăn phía trước nửa thước, do hơi nước
ngăn trở nên không thấy được nó dài bao nhiêu nhưng nếu bị thứ đồ chơi
này quét qua thì cẳng chân nàng e là sẽ dọn ra ở riêng khỏi cơ thể.

Sức mạnh của sợi dây mảnh này lớn đến mức khó mà tưởng tượng,

gân xanh trên mu bàn tay nàng đập liên hồi theo đao, chỉ chống đỡ trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.