HỮU PHỈ - Trang 592

Thấy hắn không nghe không đáp, Ân Bái liền tự hỏi tự nói:

- Trước kia trong thiên hạ có nhóm thích khách nổi danh nhất tên

“Minh Phong lâu”, nữ nhân kia là đệ tử cuối cùng của Minh Phong lâu chủ.

Chu Phỉ đang dỏng tai nghe lén thì trượt tay, tảng đá trong tay suýt đập

vào chân, may có Tạ Doãn bên cạnh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy.

“Minh Phong lâu? Còn là thích khách?” Trong lòng Chu Phỉ nghi ngờ

không thôi: “Không có liên quan gì với ‘phái Minh Phong’ trong trại nhà
mình chứ?”

Kỷ Vân Trầm cuối cùng cũng có chút phản ứng, nhàn nhạt hỏi:

- Vậy thì sao?

Chỉ là một nữ nhân bèo nước gặp nhau, về sau Hoa chưởng quỹ cũng

không ở cùng nàng ta, nàng ta là cô nương tốt hay là thích khách giả vờ làm
cô nương tốt cũng chả sao, đều không liên quan gì với hắn, Kỷ Vân Trầm
không để ở trong lòng, hắn se ngân châm nhỏ, cầm trong tay cẩn thận quan
sát chốc lát rồi từ từ đâm xuống đỉnh đầu mình.

Động tác hắn cực chậm, mặt mày hơi trĩu nặng, vô cùng trịnh trọng,

có chút thần bí, tựa như một khắc sau sẽ có đại tiên nhập vào người vậy.

Hắn hạ châm sâu hơn bình thường châm cứu mấy phần, giữa chừng

dừng lại ba bốn lần, thái dương nhanh chóng toát ra một lớp mồ hôi lạnh, lộ
vẻ vô cùng đau đớn.

Châm một châm này xong, Kỷ Vân Trầm thở ra một hơi rất nặng nề,

uể oải nói với Chu Phỉ:

- Cô nương, nếu cô chướng mắt Bắc đao, có thể cho ta dùng “Đoạn

Thủy Triền Ti” thỉnh giáo một hai không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.