dắt mũi, đang định nói chen vào thì Chu Phỉ đã mở miệng trước.
Chu Phỉ từ khi gặp Cừu Thiên Cơ và Thanh Long chúa thì không sợ
dùng ác ý để phỏng đoán hết thảy người xa lạ, nàng không có tấm lòng
rộng rãi như biển cả của Sơn Xuyên kiếm đâu.
Trong lòng nàng nhanh chóng cân nhắc chốc lát, trực tiếp né tránh
không trả lời chuyện tỷ võ, chỉ nói:
- 48 trại thu nhận và giúp đỡ vô số người cùng đường mạt lộ, vì thế,
hai đời phụ tử Lý gia bỏ mạng, chỉ để lại một đứa con côi không cha không
mẹ___chính là người bị các ngươi bắt cóc kia. Đám các ngươi tự khoe là…
Chu Phỉ hơi dừng lại, hất cằm, ánh mắt quét qua mặt Dương Cẩn và
đám Hành Tẩu Bang.
Lúc mới nói, ý định ban đầu của nàng là xách 48 trại ra để cáo mượn
oai hùm một phen, ngờ đâu nói đến đây, nàng lại thật sự nổi lên cảm xúc,
bóng lưng đầy máu lưu lại trong trí nhớ mười năm trước thoáng hiện trước
mắt nàng, trong lòng Chu Phỉ vì chút tiếng tăm hữu danh vô thực và vì bị
ép phải làm màu ra vẻ mà sinh ra cảm giác hoang đường, cảm giác bi phẫn
thình lình xuất hiện cứ thế tuôn trào.
- Đám các ngươi tự khoe là thân mang tuyệt kỹ, quen biết anh hùng
hào kiệt khắp thiên hạ, ấy thế mà không thù không oán vì tranh chút danh
phận lại ra tay bắt cóc một nữ tử mồ côi không nơi nương tựa.
Chu Phỉ nói tiếp:
- Được, người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ, chuyện hôm nay ta
nhớ kỹ.
Tạ Doãn âm thầm cười, biết mình lo xa rồi.