HỮU PHỈ - Trang 727

Nữ tử kia vô cùng lanh lợi, đáp vâng, chạy vào rồi ra, nâng theo một

thanh trường đao.

Nghê Thường phu nhân nhận lấy, khẽ vuốt thân đao, ngón tay nhọn

khẽ búng vang một tiếng, vũ khí sắc bén say ngủ đã lâu phát ra một tiếng
thở dài, bừng dậy. Ánh sáng chảy trên lưỡi đao dài rồi biến mất, phảng phất
như chỉ sáng vẻ bề ngoài rồi biến mất trong thân đao nội liễm, chỗ thân đao
có khắc một chữ, là chữ “Sơn”.

Nghê Thường phu nhân nói:

- Khi Nam Bắc còn chưa phân chia, có một năm vô cùng lạnh. Nơi mà

mấy chục năm gió bắc không thổi tới lại có tuyết rơi, đường dưới chân
Hành Sơn bị tuyết lớn bao phủ, không đi được, ta nhớ sau lưng núi có một
khách điếm dừng chân nhỏ tên là “Tam Xuân”, nhiều năm như vậy, có lẽ đã
không còn. Ta, Lý Chủy và vài bằng hữu cùng bị kẹt ở đó, vận khí thực
không tốt lắm... nào ngờ ở khách điếm xui xẻo ấy lại ngẫu nhiên gặp được
Sơn Xuyên kiếm trong truyền thuyết.

...

- Ân đại hiệp và Lý đại ca vừa gặp mà như đã quen thân, uống rượu ba

ngày trong khách điếm Tam Xuân, chờ trận tuyết dịu đi liền cùng nhau ước
hẹn một chỗ đất trống ở Hành Sơn, tỷ thí một trận say sưa thỏa thích, kết
quả cả đao cả kiếm đều gãy. Hai người họ cười to giống như gặp chuyện gì
vui vẻ lắm vậy, lúc đó ta còn nhỏ, không hiểu thế nào gọi là “kỳ phùng địch
thủ”, chỉ cảm thấy tiếc nuối, bèn mạnh miệng nói muốn thay họ tìm vật liệu
tốt nhất rèn ra thần binh lợi khí.

Hàng mi rậm dài nhỏ của Nghê Thường phu nhân hơi chớp, bà hé môi

cười:

- Về sau ta quả nhiên tìm người rèn ra được một đao một kiếm, đao

khắc chữ “Sơn”, kiếm khắc chữ “Tuyết”... tiếc rằng chưa tìm được cơ hội

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.