HỮU PHỈ - Trang 778

– Một nam nhân ngay cả vợ con mình cũng không thể bảo vệ chu

toàn, đầy đầu đều là “đại nghĩa”, lao đi tìm chết, thú vị sao? Tự mình chết
không toàn thây cũng thôi, còn liên lụy gia quyến, người như vậy cũng
xứng là nam nhân, xứng với đứa trẻ luôn gọi mình là “cha” từ nhỏ tới lớn
sao?

Chu Phỉ và ông nhìn nhau một lát, xuất phát từ lễ phép, nàng vờ gật

đầu như rất tán thành, kỳ thực trong lòng chẳng hiểu gì ráo: “Nói với mình
mấy chuyện này làm gì? Mình đâu phải nam nhân, cũng đâu có vợ con
nheo nhóc gì.”

Mã Cát Lợi dường như lúc này mới ý thức được là nàng không hiểu,

bèn lắc đầu cười tự giễu, lập tức thay đổi giọng điệu, ôn hòa dạy dỗ:

– Con cũng vậy, đại đương gia thế mà yên tâm được, khi con ở Tú Sơn

Đường chỉ lấy hai mảnh giấy hoa là lui, trong lòng Mã thúc đã nghĩ, con bé
này ỷ mình võ công tốt nên ngông cuồng không giới hạn, con xem xem,
vừa ra ngoài là y như rằng gây chuyện – kết quả thế nào? Bị Mã thúc nói
đúng chứ gì. Tiểu tử kia của ta nhỏ hơn con hai tuổi, nếu tương lai nó cũng
giống con thì dù đánh gãy chân nó, ta cũng không cho nó ra ngoài.

Lý Nghiên ở đối diện bàn Chu Phỉ làm mặt quỷ, Chu Phỉ vội ho một

tiếng, dời đề tài một cách cứng nhắc:

– Mã thúc, chuyện lão bá kia kể về lão trại chủ đều là thật ư?

Mã Cát Lợi nghe vậy nở nụ cười:

– Chỗ truyền kỳ của lão trại chủ há chỉ ở mấy chuyện cỏn con đó? Ta

nghe nói năm xưa khi Tào Trọng Côn soán vị, mười hai trọng thần nhận
nhiệm vụ lúc nguy nan, đưa ấu đế xuôi nam, dọc đường còn được lão trại
chủ chúng ta chiếu cố, bằng không sao họ có thể đi thuận lợi như vậy
được?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.