HỮU PHỈ - Trang 784

Khấu Đan chính là chưởng môn đương nhiệm của Minh Phong.

Cũng chính vì bà ta là một trong những người sáng lập ra dây trận nên

mới có thể lặng lẽ không tiếng động vượt qua cạm bẫy đầy sông.

– Nghe nói đại đương gia đi rồi, con tới xem dây trận thế nào.

Khấu Đan nói, tự nhiên ngồi xuống trước mặt Ngư lão, lấy trong lồng

ngực ra một mảnh lụa lau kỹ một cái ly, tự rót cho mình một ly nước mát.

Bà ta đã đến tuổi trung niên, đôi má từng đẫy đà hơi xệ, lúc bà ta cười,

không thể nào che được nếp nhăn nơi khóe mắt nhưng lại mang một nét
đẹp lạ – không phải kiểu xinh đẹp của các thiếu nữ quyến rũ bẩm sinh,
cũng không phải kiểu diễm lệ chói mắt của Nghê Thường phu nhân Vũ Y
ban, ngũ quan bà ta không phải không tỳ vết nhưng khi bà ta thoáng mang
ý cười nhìn sang, người khác rất khó không bị thu hút bởi ánh mắt bà ta,
đôi mắt ấy từ con ngươi ra ngoài dường như do tầng tầng lớp lớp bí mật mịt
mờ trùng điệp tạo nên, có một nét quyến rũ huyền bí khó nói thành lời.

Ánh mắt Ngư lão từ từ nhìn vào mảnh lụa bà ta đã dùng, Khấu Đan

lập tức hiểu ý, gấp mảnh lụa ấy thành một hình vuông vức đặt ở góc bàn.

Ngư lão cả ngày bị Lý đại đương gia không câu nệ tiểu tiết và Chu Phỉ

cố ý phá phách đày đọa, ngược lại có chút không quen được người khác
chiều theo, hơi lúng túng ho khan một tiếng, nói:

– Thực ra ta cũng không xoi mói tới vậy đâu, con cứ tự nhiên là được.

Khấu Đan cười nói:

– Dạ không dám, làm nghề của chúng ta, đầu mũi đao liếm máu, mỗi

người có sự cố chấp quái dị riêng, chút cố chấp nho nhỏ ấy giống như dân
chúng khi gặp khó khăn sẽ cầu thần vái Phật vậy, là một loại phó thác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.